Chương trước
Chương sau
Dây thừng trói Diệp Thành được cởi ra. 

 Nhưng sáu Thánh Nhân phía Cô Lam lại nhìn hắn chằm chằm, sợ hắn sẽ lại quay đầu bỏ chạy. 

 Diệp Thành chẳng để tâm, bàn tay trong ống tay áo bắt đầu hoạt động. 

 Lúc trước bị phong ấn, bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá cũng bị phong ấn nên hắn không có cơ hội nhẩm tính, bây giờ đã được giải trừ phong ấn, hắn lập tức tính thử xem có người chuyển kiếp của Đại Sở hay không. 

 “Ồ, thật sự có này!” 

 Mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nóng lòng bước ra khỏi đại điện, bay thẳng về một hướng. 

 “Vẫn chạy?” 

 Lão già béo sầm mặt rồi lập tức đuổi theo, nhóm Cô Lam cũng vậy. 

 Không lâu sau, Diệp Thành dừng lại trên một đỉnh núi của Tiên Nguyệt Cung. 

 Từ xa Diệp Thành đã thấy một chiếc giường băng ngọc và thấy một thiếu nữ nằm trên đó. 

 Thiếu nữ bị phong ấn đang trong trạng thái ngủ say, trông cô ấy như một tác phẩm điêu khắc từ băng, tiên quang lộng lẫy bao phủ quanh người, còn có rất nhiều trận văn đang lưu chuyển xung quanh cô, rất kỳ diệu. 

 Đột nhiên Diệp Thành trở nên sững sờ, như thể hắn đã nhận ra được là ai chuyển kiếp. 

 Một trăm năm trước, cô ấy mang trong mình huyết mạch Đạo Linh, là nữ tử duy nhất trong thế hệ Thanh Tự của Đại Sở có thể sánh vai cùng Cơ Tuyết Băng. 

 Cô ấy là thánh nữ nhà Thượng Quan của Đông Nhạc, cũng kết thúc cuộc đời mình một cách bi thương dưới tường thành Nam Sở, chắn trước Thượng Quan Ngọc Nhi, mà Thượng Quan Ngọc Nhi lại chắn trước Diệp Thành, ba người cùng bị một cây chiến mâu đâm xuyên, năm tháng dài đằng đẵng, khung cảnh tanh máu một trăm năm trước như vẫn còn hiện ra chân thực trước mắt. 

 Trong lúc hắn nhìn thì phía Cô Nguyên và Cô Lam đã tới, ban đầu họ tưởng Diệp Thành định chạy, bây giờ xem ra là họ nghĩ nhiều rồi, hắn không hề có ý định bỏ chạy. 

 Thấy Diệp Thành ngơ ngác nhìn về nơi không xa, mọi người đều hơi ngỡ ngàng. 

 Diệp Thành không lên tiếng, nhấc chân đi tới, không đợi đám Cô Lam nói Diệp Thành cũng đã đoán ra được Thượng Quan Hàn Nguyệt chuyển kiếp nằm trên giường băng ngọc kia chính là thần nữ của Tiên Nguyệt Cung. 

 Diệp Thành thầm thở dài. 

 Nếu biết trước Cô Nguyên và Cô Lam tìm hắn là để cứu người chuyển kiếp của Đại Sở, hắn nhất định sẽ không bỏ chạy, cũng không cần chạy một vòng xa như thế, nhưng cũng may, dù đã chạy một vòng thì lúc này hắn vẫn đã tới đây. 

 “Cảm giác rất kỳ lạ!” 

 Phía Cô Nguyên đưa mắt nhìn nhau rồi cũng tiến lên. 

 Diệp Thành tới trước giường băng, âm thầm mở Tiên Luân Nhãn nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, nhìn một lúc hắn chợt sững lại, vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc. 

 Huyền… Huyền Linh Chi Thể? 

 Diệp Thành giật mình, lúc nãy ở quá xa mà Thượng Quan Hàn Nguyệt lại trong trạng thái hoàn toàn phong ấn nên hắn không nhìn ra huyết mạch của cô, lúc này nhìn kỹ lại mới thấy là Huyền Linh Chi Thể. 

 Vẻ mặt Diệp Thành trở nên khá đặc sắc. 

 Bích Du chuyển kiếp có Vạn Hoa Đồng, Thượng Quan Hàn Nguyệt chuyển kiếp có huyết mạch Huyền Linh. 

 Diệp Thành vô thức sờ cằm, thầm nghĩ Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp liệu có mang huyết mạch Đạo Linh không? Biết đâu khi hai cô chuyển kiếp lại vô tình hoán đổi huyết mạch cho nhau. 

 “Thú vị!” 

 Diệp Thành lại cảm thán, sau đó ngưng tụ sức mạnh đồng tử Tiên Nhãn, tập trung nhìn đạo tắc của Thượng Quan Hàn Nguyệt. 

 Như Cô Nguyên và Cô Lam đã nói, đúng là đạo tắc của Thượng Quan Hàn Nguyệt có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn, tuy đạo mà cô ấy tu luyện mạnh mẽ nhưng lại có thương thế, không phải đạo thương, nó còn nghiêm trọng hơn cả đạo thương. 

 “Tiểu hữu?” 

 Thấy Diệp Thành cứ im lặng mãi, Cô Lam không khỏi lên tiếng gọi, sợ Diệp Thành nhìn rồi ngủ mất. 

 “Chưa ngủ!” 

 Diệp Thành ho khan một tiếng, lập tức cứa vào ngón tay, một giọt Thánh huyết mang theo sức mạnh đạo tắc truyền vào cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt, rất chuẩn xác tìm ra vấn đề, quấn lấy đạo tắc của cô ấy. 

 Máu của Hoang Cổ Thánh Thể trời sinh đã mang trong mình một sức mạnh bí ẩn, là loại sức mạnh mà không huyết mạch nào có, cũng chính vì vậy nó mới là huyết mạch duy nhất có thể sánh ngang với Đại Đế. 

 Mà phía Cô Lam tìm Diệp Thành rõ ràng là muốn Thánh huyết, thực tế là muốn mượn sức mạnh bí ẩn trong Thánh huyết ấy chữa lành vết thương trong đạo tắc của thần nữ Tiên Nguyệt Cung, Diệp Thành biết rõ điều này. 

 Thấy Diệp Thành đã hành động, sáu Thánh Nhân đều hít sâu một hơi. 

 Có lẽ là sợ người ngoài làm phiền nên sáu người còn tự tạo kết giới bao phủ cả ngọn núi. 

 Huyền Linh Chi Thể là một huyết mạch bá đạo, từ một khía cạnh nào đó nó cũng không thua kém gì Hoang Cổ Thánh Thể, trời cao thương xót ban cho Tiên Nguyệt Cung Huyền Linh Chi Thể, sau này cô ấy sẽ là hy vọng của Tiên Nguyệt Cung, đã biết tiềm lực của cô ấy nên đương nhiên phía Cô Lam và Cô Nguyên cũng sẽ đặt nhiều hy vọng vào cô ấy. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.