“Lão phu có mắt như mù, không biết là truyền nhân của Kiếm Thần, xin thứ lỗi, thứ lỗi”, Diệp Thành còn chưa nói xong, Trấn Huyền Đạo Nhân đã sợ.
“Có thể rút uy lực của tiền bối về trước không?”, Diệp Thành nhìn Trấn Huyền.
“Rút rút, đương nhiên là rút rồi”.
“Ui chao, không ổn, chóng mặt quá”, uy áp đã rút đi nhưng Diệp Thành lại lảo đảo lắc lư rồi cắm đầu vào ngực Trấn Huyền Đạo Nhân, còn nôn ra máu, ngất xỉu tại chỗ.
“Tiểu hữu”, Thanh Nguyệt Tiên Tử vội vàng bước tới.
“Chuyện tốt của đệ đấy”, Đông Dương Chân Nhân cũng tiến lên, còn không quên trừng mắt hung dữ nhìn Trấn Huyền, hơn nữa hắn ta cũng theo bản năng cho rằng uy áp và sát khí của Trấn Huyền lúc nãy đã làm Diệp Thành bị thương.
“Ôi…”, Trấn Huyền Đạo Nhân kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, Diệp Thành là ai! Là đồ nhi của Kiếm Thần, nếu hắn xảy ra chuyện gì, có trời mới biết liệu Kiếm Thần có tới đá chết ông ta không.
Nghĩ đến đây, Trấn Huyền Đạo Nhân toát mồ hôi lạnh cũng không kịp lau đi, lật đật chạy lên, lấy ra đủ loại linh đan diệu dược từ trong túi đựng đồ.
Một câu xin thứ lỗi là xong à? Không có chuyện đó đâu!
Diệp Thành nhắm mắt nhưng trong lòng vui sướng, rất thích thú hấp thu tinh hoa của đan dược, đúng là hắn bị thương nhưng không phải do uy lực và sát khí của Trấn Huyền tạo thành, tất cả chỉ là diễn kịch thôi.
Trong giới tu sĩ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654606/chuong-1700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.