Chương trước
Chương sau
“Sư tôn của tiểu hữu là?” 

 “Kiếm Phi Đạo”. 

 “Chư Thiên Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo?”, Đông Dương và Thanh Nguyệt ngập ngừng nhìn Diệp Thành. 

 “Danh hiệu lợi hại như này, Chư Thiên Vạn Vực còn có người thứ hai dám dùng?” 

 “Không ngờ lại là hậu duệ của Chư Thiên Kiếm Thần, thất kính, thất kính”, ánh mắt Đông Dương và Thanh Nguyệt nhìn Diệp Thành đã thay đổi. Chư Thiên Kiếm Thần là sự tồn tại thế nào? Đó là một thần thoại ở Chư Thiên Vạn Vực, cùng cấp bậc với Đông Hoàng, bọn họ có lý do để tin năm xưa Đông Hoàng giao phó con trai cho Kiếm Thần, hai người cũng hoàn toàn không hề nghi ngờ lời của Diệp Thành. 

 “Không sao không sao”, Diệp Thành vuốt tóc tự cho là mình đẹp trai. 

 “Nếu Đông Hoàng đã giao phó hoàng tử cho Kiếm Thần thì chắc hẳn hoàng tử đang ở chỗ của Kiếm Thần”, Đao Hoàng và Thanh Nguyệt nhìn Diệp Thành đầy mong đợi: “Không biết tiểu hữu có thể đưa hai chúng ta đến bái kiến hoàng tử không?” 

 “Thành thật mà nói, bây giờ ta không tìm được đường về nhà”, Diệp Thành ho khan. 

 “Không tìm được đường về nhà… là có ý gì?” 

 “Một trăm năm trước ta lạc vào một bí cảnh thượng cổ, mắc kẹt trong đó, đến khi ra ngoài được thì đã ở tinh vực này”, Diệp Thành bịa ra một lý do rất chính đáng: “Nói thẳng ra là ta lạc đường rồi”. 

 “Chuyện này…” 

 “Trong đầu ta đã mất đi rất nhiều ký ức”, Diệp Thành vỗ đầu: “Đến tinh vực và cổ tinh mà sư tôn ở, ta cũng không nhớ nữa, vậy nên ta cần tinh không đồ, càng lớn càng tốt, như vậy ta có thể dần dần tìm lại, ngoài ra ta còn cần khá nhiều lộ phí, đường đi rất xa, nếu có thêm một ít pháp khí và đan dược gì đó thì càng tốt”. 

 “Dễ thôi, chúng ta có tinh không đồ, tuy không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ, còn pháp khí, đan dược thì Thần Triều của chúng ta rất nhiều, tiền lại càng không phải vấn đề”, Đông Dương và Thanh Nguyệt rất hào phóng, lấy túi đựng đồ ra, không cần thương lượng đã nhét thẳng vào tay Diệp Thành. 

 “Tốt rồi”, Diệp Thành cười toe toét, đương nhiên hắn không khách sáo, hắn vòng vo nhiều như vậy chẳng phải chỉ là muốn kiếm ít đồ từ Thần Triều sao! Phải nói là Đông Dương và Thanh Nguyệt cũng rất hợp tác. 

 “Tiểu hữu, chuyện không thể chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường tìm hoàng tử đi!”, Đông Dương và Thanh Nguyệt đứng dậy. 

 “Không gấp, không gấp”, Diệp Thành cất túi đựng đồ rồi xua tay: “Mấy ngày tới vãn bối còn có chút việc cần làm ở Lăng Tiêu Cung, huống hồ vãn bối cần thời gian để nhớ lại đường về nhà, khi nào hai vị tiền bối sắp xếp ổn thoả chuyện của Thần Triều thì đến Lăng Tiêu Cung tìm ta, sau đó chúng ta cùng nhau lên đường”. 

 “Như vậy cũng được”, Đông Dương và Thanh Nguyệt đều gật đầu. 

 “Giết, giết, giết”, khi ba người đang nói chuyện thì bên ngoài rừng trúc vang lên tiếng hét cuồng loạn. 

 Lời còn chưa dứt, một người đầu tóc rối bù đã chạy vào, đó chính là Hoa Thiên. 

 Bộ dạng của Hoa Thiên lúc này rất đáng sợ, tóc tai bù xù, máu me bê bết khắp người, khuôn mặt lệch đi, vẻ mặt gớm ghiếc dữ tợn, người cũng bị đánh xiên xẹo, lúc này vẫn chưa khôi phục bình thường, ai biết thì thấy là người, ai không biết còn tưởng quái vật từ đâu chạy tới. 

 Phía sau Hoa Thiên là Trấn Huyền Đạo Nhân bị đuổi đi lúc trước, ông ta cũng không mời mà tới, có vẻ Hoa Thiên là do ông ta đưa đến, mà mục đích rất đơn giản, đó là tìm Diệp Thành tính sổ. 

 “Giết! Giết! Giết!”, Hoa Thiên xông tới, lao về phía Diệp Thành như một con chó điên. 

 “Hỗn xược”, Thanh Nguyệt Tiên Tử lạnh lùng quát, vung tay phong ấn tên điên Hoa Thiên. 

 “Trấn Huyền, đệ không coi bản tôn ra gì phải không?”, Đông Dương Chân Nhân nhìn Trấn Huyền Đạo Nhân với vẻ mặt âm trầm. 

 “Sư huynh nói gì thế?”, Trấn Huyền Đạo Nhân nhàn nhạt nói: “Thần tử Thần Triều bị đánh gần chết, chỉ muốn đến đòi lại công bằng thôi, nếu không người bên ngoài lại cho rằng Thần Triều chúng ta dễ bị bắt nạt”. 

 “Vậy sư đệ muốn thế nào?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử nhìn Trấn Huyền Đạo Nhân. 

 “Giết”, sát khí từ Trấn Huyền Đạo Nhân ngút ngàn, hai mắt ông ta nhìn Diệp Thành chằm chằm, uy áp Thánh Nhân quá mạnh, sát khí cũng quá mạnh, đến nỗi Diệp Thành đang ngồi ở đó bị áp chế không thể cử động, người hắn như bị đày xuống địa ngục Cửu U, đó là hơi thở của tử vong. 

 “Đệ biết hắn là ai không?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử trầm giọng hỏi. 

 “Là ai cũng vô dụng”, Trấn Huyền Đạo Nhân lạnh lùng đáp. 

 “Đồ nhi của Kiếm Thần cũng vô dụng?”, Đông Dương Chân Nhân nhìn Trấn Huyền Đạo Nhân không chớp mắt. 

 “Đồ… Đồ nhi của Kiếm Thần?”, Trấn Huyền Đạo Nhân run lên, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử với vẻ không tin được: “Hắn là đồ nhi của Kiếm Thần?” 

 “Đệ nói xem?”, Đông Dương và Thanh Nguyệt lạnh lùng khịt mũi. 

 “Điều này…”, sắc mặt Trấn Huyền Đạo Nhân thay đổi, đương nhiên ông ta biết Đông Dương và Thanh Nguyệt sẽ không lấy chuyện này ra đùa, cũng biết Chư Thiên Kiếm Thần là người nào, đó là thần thoại hiện nay của Chư Thiên Vạn Vực mà! 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.