“Sư tôn của tiểu hữu là?”
“Kiếm Phi Đạo”.
“Chư Thiên Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo?”, Đông Dương và Thanh Nguyệt ngập ngừng nhìn Diệp Thành.
“Danh hiệu lợi hại như này, Chư Thiên Vạn Vực còn có người thứ hai dám dùng?”
“Không ngờ lại là hậu duệ của Chư Thiên Kiếm Thần, thất kính, thất kính”, ánh mắt Đông Dương và Thanh Nguyệt nhìn Diệp Thành đã thay đổi. Chư Thiên Kiếm Thần là sự tồn tại thế nào? Đó là một thần thoại ở Chư Thiên Vạn Vực, cùng cấp bậc với Đông Hoàng, bọn họ có lý do để tin năm xưa Đông Hoàng giao phó con trai cho Kiếm Thần, hai người cũng hoàn toàn không hề nghi ngờ lời của Diệp Thành.
“Không sao không sao”, Diệp Thành vuốt tóc tự cho là mình đẹp trai.
“Nếu Đông Hoàng đã giao phó hoàng tử cho Kiếm Thần thì chắc hẳn hoàng tử đang ở chỗ của Kiếm Thần”, Đao Hoàng và Thanh Nguyệt nhìn Diệp Thành đầy mong đợi: “Không biết tiểu hữu có thể đưa hai chúng ta đến bái kiến hoàng tử không?”
“Thành thật mà nói, bây giờ ta không tìm được đường về nhà”, Diệp Thành ho khan.
“Không tìm được đường về nhà… là có ý gì?”
“Một trăm năm trước ta lạc vào một bí cảnh thượng cổ, mắc kẹt trong đó, đến khi ra ngoài được thì đã ở tinh vực này”, Diệp Thành bịa ra một lý do rất chính đáng: “Nói thẳng ra là ta lạc đường rồi”.
“Chuyện này…”
“Trong đầu ta đã mất đi rất nhiều ký ức”, Diệp Thành vỗ đầu: “Đến tinh vực và cổ tinh mà sư tôn ở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654605/chuong-1699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.