Chương trước
Chương sau
Mở thiên lộ! 

 Trong tiếng bàn tán xôn xao, thầy tế của Chu Tước lại lần nữa lên tiếng. 

 Ngay sau đó, chín đại trưởng lão liên tiếp dùng ấn quyết. 

 Tiếp đó, không gian rung lên, từng tầng lớp đá xuất hiện, thông về phía hư thiên, nếu đếm kĩ thì cũng phải có tới chín trăm chín mươi chín tầng, phần cuối bậc đá có một thần bia sừng sững vô danh. 

 Woa! 

 Nhìn bậc thang đá thông thiên đó, rất nhiều người trầm trồ. 

 Bậc thang đá thật sự là một con đường lên trời, khắc đầy vân lộ cổ xưa lấp lánh tiên quang, như mộng như ảo. 

 Đạp Thiên Lộ? 

 Nhìn bậc thang đá thông thiên đó, Diệp Thành nhướng mày. 

 Cảnh tượng này có phần quen mắt. 

 Năm xưa trong cuộc so tài của các đệ tử lớp Huyền Tự của Thiên Đình cũng có một con đường thông thiên, có phần giống với con đường của gia tộc Chu Tước lúc này. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, vẫn là Đại Hoàng Tử bước lên bậc đá đầu tiên, sau đó là phía Nhị Hoàng Tử, Bát Hoàng Tử, bộ pháp chắc chắn, mỗi lần đặt chân xuống đều vang lên âm thanh rầm rầm. 

 Thấy vậy, người xem đều vô cùng phấn khích. 

 Mặc dù Thông Thiên Lộ trông vô cùng rực rỡ nhưng mỗi bước đi như lên một tầng mây, càng lên cao áp lực càng lớn, không phải ai cũng có đủ tư cách lên trên, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đi tới cuối cùng. 

 Tạ Vân cũng bước đi, hắn đi cuối cùng, lảo đảo lắc lư khiến người ta nhìn mà thẫn thờ. 

 Hắn cũng đòi tranh? 

 Rất nhiều người cùng chung câu hỏi, một kẻ có huyết mạch cực nhất mà muốn tranh với người có huyết mạch cực tám sao? 

 Không thể phủ nhận nhưng người này quả thực không hề biết huyết mạch của Tạ Vân kì diệu, hiện giờ trong chín Hoàng Tử của gia tộc Chu Tước thì chỉ có Tạ Vân là có huyết mạch bá đạo nhất, chỉ là bọn họ không nhìn ra mà thôi. 

 Không biết tự lượng sức! 

 Tám Đại Hoàng Tử lần lượt quay đầu liếc nhìn Tạ Vân, khoé miệng nhếch lên cười bỡn cợt. 

 Tạ Vân vẫn tỏ ra thản nhiên, hắn chậm rãi bước đi như không có ai tồn tại xung quanh. 

 Người xem cảm thấy làm lạ! 

 Nhược Thiên Chu Tước cũng ngỡ ngàng, nhưng bà thấy lạ không phải bởi Tạ Vân bước đi thế nào mà vì tính cách của hắn khác hẳn trước kia, trông có phần biết đùa cợt, giống như tên vô lại vậy. 

 Kì quái! 

 Nhược Thiên Chu Tước lẩm bẩm, bà bất giác nhìn sang Diệp Thành. 

 Diệp Thành coi như không có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn chăm chú nhìn về phía cuối con đường, nói chính xác hơn là nhìn về tấm thần bia không hề khắc chữ kia. 

 Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành có thể nhìn thấu. 

 Bên trong thần bia đó hình thành cả thế giới, có thể coi là mật cảnh, chỉ có người đi tới cuối cùng mới có tư cách vào trong, nơi đó sẽ là chiến trường của chín Đại Hoàng Tử, ai có thể trụ được tới cuối cùng thì chính là người chiến thắng. 

 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Khi Diệp Thành đang mải quan sát thì trên thông Thiên Lộ liên tiếp vang lên âm thanh này. 

 Tám đại Hoàng Tử vẫn thi nhau tiến lên, hiện giờ bọn họ đã bước được hơn năm trăm bậc, cho dù là bọn họ thì cũng thấy áp lực. 

 Lại nhìn sang Tạ Vân, lúc này miệng hắn còn ngậm tăm, vẫn tiến lên phía trước một cách thong thả, cái đầu lất phất, thần thái tỏ ra như chẳng hề có áp lực, cứ đi được một đoạn là hắn lại vuốt tóc tự sướng. 

 Lúc này, không chỉ Nhược Thiên Chu Tước mà đến cả Mục Huyền Công, Thánh Chủ của chín đại Thế Gia cùng rất nhiều người tỏ ra khó hiểu, một Cửu Hoàng Tử trước nay đang yên lành mà sao càng lúc trông lại giống như tên lưu manh vậy. 

 “Đúng là gần mực thì đen”, Nhược Thiên Chu Tước tặc lưỡi nói bên tai Diệp Thành. 

 “Là….là sao?”, Diệp Thành bất ngờ. 

 “Huyền Vũ nhà ta trước kia không như vậy”. 

 “Có nghĩa là ở gần vãn bối lâu ngày thì sẽ hư hỏng sao?” 

 “Lẽ nào không phải?”, Nhược Thiên Chu Tước nói rồi liếc xéo Diệp Thành. 

 “Chẹp”, Diệp Thành bày ra bộ mặt thản nhiên, nếu nói hư hỏng thì chính là do Tạ Vân làm hắn hư hỏng, năm xưa khi ở Đại Sở, những việc mất mặt mà hắn làm thì Tạ Vân cũng làm thiếu việc nào đâu. 

 “Cửu Hoàng Tử có nghị lực vậy sao?”, khi hai người đang truyền âm cho nhau thì tiếng bàn tán vang lên. 

 “Huyết mạch cực một mà đi tới sáu trăm bậc rồi”. 

 “Theo như ta thấy thì ít nhất có thể đi tới bậc thứ bảy trăm, biết đâu có thể đi được tối cuối cùng?” 

 “Đi được tới cuối cùng thì đã sao?”, có người lên tiếng, “không thấy Đại Hoàng Tử đã đi được chín trăm chín mươi bậc rồi sao? Nhược Thiên Huyền Vũ dù có nghịch thiên đến mấy thì cuối cùng cũng chỉ là huyết mạch cực một mà thôi”. 

 “Nói vậy thì cũng không hề kém mà”. 

 “Lão tử không thể hiện lại coi như ta ăn hại sao?”, nghe tiếng bàn tán xôn xao bên dưới, Tạ Vân vặn cổ, tiếp tục bước thêm ba bậc đá nữa, ‘roẹt’ một tiếng đã bay lên trên. 

 Ôi trời! 

 Hơn một nửa người có mặt ở đây đều đứng dậy ngỡ ngàng nhìn Tạ Vân, chỉ trách Tạ Vân chạy quá nhanh. 

 Quá nhiều người há hốc miệng hồi lâu không ngậm lại như đang trông thấy một tên biến thái, tám vị Hoàng Tử bước đi từng bước đều có áp lực còn hắn thì chạy nhanh như thỏ. 

 Sao có thể? 

 Tám đại Hoàng Tử ở phía trước dừng chân nhìn với vẻ mặt khó tin. 

 Bay thẳng lên trời! 

 Tạ Vân cứ thể ngó lơ, hắn vượt qua tám đại Hoàng Tử rồi bay thẳng lên vân đài ở điểm cuối cùng của Thông Thiên Lộ như thể trong mắt hắn uy lực mạnh mẽ của Thông Thiên Lộ chẳng qua cũng chỉ để cho có. 

 Không thể nào! 

 Tám đại Hoàng Tử ngẩng đầu, vẻ mặt như hoá đá. 

 Trước đó bọn họ còn đang thầm nghĩ làm thế nào để chạy nước rút, làm thế nào thể hiện khả năng trước mặt mọi người, làm thế nào để dùng huyết mạch mà mình tự hào đánh bại bảy Hoàng Tử còn lại. 

 Hiện giờ thì hay rồi, mới chỉ lơ là một chút mà đã bị Cửu Hoàng Tử vốn dĩ bị bỏ lại phía xa vượt mặt. 

 Hắn chỉ mới có huyết mạch cực một thôi mà! 

 Sao lại có thể nhanh như vậy, nhanh đến mức bỏ qua cả áp lực của Thông Thiên Lộ sao? 

 Ta không tin! 

 Tám vị Hoàng Tử mặt mày khó coi, bọn họ không thể chấp nhận sự thật này, bọn họ điên cuồng bước lên bậc đá, cũng điên cuồng xông về phía điểm cuối cùng của Thông Thiên Lộ, sự cao ngạo không cho phép bọn họ chấp nhận thất bại. 

 Đấu với ta, các người còn kém lắm! 

 Ở điểm cuối cùng của Thông Thiên Lộ, Tạ Vân nhìn xuống bên dưới bất giác bật cười lạnh lùng. 

 Tiếp đó, hắn quay người, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn là người đầu tiên bước vào thần bia vô tự, bước vào bí cảnh. 

 A…! 

 Tạ Vân vừa biến mất, tám đại Hoàng Tử đã xông lên vân đài, người nào người nấy mặt mày tái nhợt không còn giọt máu, vì cố gắng xông lên khiến bọn họ hao tổn không hề ít, đã có người đứng không vững. 

 Ta không tin! 

 Không có hề nghỉ ngơi, tám vị Hoàng Tử liên tiếp xông vào bí cảnh bên trong thần bia vô tự. 

 Rầm! Đoàng! Keng! 

 Bọn họ vừa vào trong liền nghe thấy một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên bên trong thần bia. 

 Những người bên dưới cảm thấy ngỡ ngàng, không biết bí cảnh bên trong xảy ra chuyện gì, mặc dù muốn tranh hùng thì cũng không cần phải vội vậy chứ? Vừa vào trong đã khai chiến, lại còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, đây là mối thù lớn thế nào? 

 Rầm! 

 Trong tiếng xôn xao, một bóng người thảm hại bay ra khỏi thần bia vô tự, nếu nhìn kĩ thì chính là Bát Hoàng Tử! 

 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Âm thanh còn chưa dứt thì bên trong thần bia lại có người bay ra, vả lại không phải chỉ có một người mà là bảy người, từ Đại Hoàng Tử tới Thất Hoàng Tử đều bay ra ngoài, trông bộ dạng như vừa bị đánh. 

 Đây đều là do Cửu Hoàng Tử ra tay sao? 

 Một đấu tám? 

 Huyết mạch cực một mà mạnh như vậy sao? 

 Người xem ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng khó hiểu, tám Đại Hoàng Tử đều bị đánh bay ra ngoài, duy chỉ không hề thấy Cửu Hoàng Tử đâu, cảnh tượng này đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra tám đại hoàng tử bị ai xử lý. 

 Huyền Vũ! 

 Tám đại Hoàng Tử thảm hại đứng dậy, nhìn nhau với khuôn mặt tối sầm, bọn họ gằn lên phẫn nộ sau đó lại xông vào bên trong thần bia vô tự. 

 Rầm! Keng! Keng! 


 Tám đại Hoàng Tử lần lượt gằn lên phẫn nộ, đầu tóc rối xù, lại lần nữa xông vào trong bí cảnh. 

 Vẫn như hai lần trước, cả tám người vừa vào thì bí cảnh trở nên náo nhiệt, âm thanh hỗn loạn, tiếng mắng chửi vang lên không dứt, cho dù là thần bia vô tự cũng rung lên, động tĩnh không vừa. 

 Khi tất cả mọi người đang ngỡ ngàng thì tám bóng hình lại lần nữa bay ra khỏi bí cảnh, vẫn là tám đại Hoàng Tử. 

 Tám người có thể coi là vô cùng thê thảm, đặc biệt là Thất Hoàng Tử, mặt mày còn hằn rõ dấu chân, cả khuôn mặt méo xệch đi, mái tóc rối xù.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.