Chương trước
Chương sau
Nghe Nhược Thiên Chu Tước nói câu này Diệp Thành ngoan ngoãn hẳn, vốn tưởng rằng có thể kiếm chác thêm vài món thánh khí nhưng nào ngờ Nhược Thiên Chu Tước lại chơi chiêu này. 

 Diệp Thành bất giác run lên, hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát. 

 Phía sau hắn, Nhược Thiên Chu Tước cũng tỏ ra như không có chuyện gì, bà ta nhàn nhã sửa móng tay. 

 Sự việc trong hố đen không gian bà ta đương nhiên biết, nó đối với bà mà nói thì chẳng là gì, thánh nhân siêu thoát vào thế giới biên ngoài, nhìn thì cũng nhìn rồi, vả lại cũng chỉ là vô tình. 

 “Thật ái ngại”, Diệp Thành ôm mặt. 

 “Diệp Thành tiểu hữu thần sắc không được tốt cho lắm, có phải không khoẻ không?”, thấy Diệp Thành ôm mặt, Nhược Thiên Trung Hoàng ở bên mỉm cười ôn hoà. 

 “Vì vãn bối ngắm nhiều mĩ nhân quá thôi”, Diệp Thành ho hắng. 

 “Nghe cũng mới lạ đấy”, Nhược Thiên Trung Hoàng cười có phần kì quái, không biết nếu ông ta biết Diệp Thành đã nhìn thấy hết cơ thể của cô cô mình thì liệu có giáng cho Diệp Thành cái bạt không nữa. 

 “Tế thần bi”, khi hai người đang trò chuyện thì thầy tế của gia tộc Chu Tước đã bước lên vân đoan, giọng nói vang vọng khiến linh sơn đang huyên náo chợt chìm vào im ắng, tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn về một phía. 

 Dứt lời, chín đại trưởng lão của gia tộc Chu Tước đều tự kết ấn quyết. 

 Tiếp đó, đại địa rung lên, một tế đàn từ mặt đất trồi lên, cũng to chừng nghìn trượng, giữa tế đàn, một tấm thần bia nổi lên, khắc đầy phù văn cổ xưa, bên trên còn lạc ấn chu tước đồ đằng. 

 Đây chính là thần bia của gia tộc Chu Tước, chính là do Chu Tước tiền bối tế luyện và được lưu truyền đến ngày nay. 

 Hoàng tử lên tế đàn! 

 Thầy tế lại lần nữa lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trang. 

 Nghe vậy, các đại hoàng tử đều bước lên tế đàn, bọn họ hít vào một hơi thật sâu, giơ tay đặt bàn tay áp vào thần bi Chu Tước. 

 Ngay lập tức, thần bia rung lên, một đạo thần tiêu bay vút lên trời hoá thành một con chim hồng tước khổng lồ bay lượn cửu thiên với ngọn lửa bùng cháy trông vô cùng choán mắt. 

 Bát cực huyết mạch! 

 Thấy vậy, bên dưới trầm trồ! 

 Cảm nhận được ánh nhìn tứ phương, các hoàng tử đều tỏ ra thích thú. 

 Diệp Thành nghiêng đầu liếc nhìn huyết mạch Chu Tước của Đại Hoàng Tử sau đó bất giác nhìn sang Nhược Thiên Trung Hoàng ở bên: “Tiền bối, vì sao lại gọi là bát cực huyết mạch? Bên trong có lý do gì không?” 

 “Đương nhiên có rồi”, Nhược Thiên Trung Hoàng mỉm cười ôn hoà: “Huyết mạch Chu Tước phân làm chín cực, cực đầu tiên là thấp nhất, cực chín là cao nhất, phân chia từ một tới chín rất đơn giản, nhìn màu sắc huyết mạch là nhận ra, cực một tới chín phân chia tương ứng với các màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, xanh, lam, tím, bạc, kim, ví dụ nhìn vào Đại Hoàng Tử, huyết mạch của Hoàng Tử có màu bạc thì cấp bậc chính là huyết mạch cấp tám Chu Tước.” 

 “Vậy thì có thể nói huyết mạch của ai là cao nhất thì chính là Thánh Chủ kế nhiệm của Chu Tước sao?”, Diệp Thành lại lên tiếng hỏi. 

 “Cũng không hẳn là vậy”, Nhược Thiên Trung Hoàng mỉm cười: “Huyết mạch cao cũng là một trong những nhân tố nhưng không phải là nhân tố quyết định, huyết mạch mạnh không thể hiện được tài năng giỏi, sau đó còn có khả năng chiến đấu cùng các thế lực đằng sau ủng hộ, người nào vượt qua được ba vòng sát hạch thì mới đủ tư cách ngồi vào chức vị Thánh Chủ của Chu Tước, lão phu năm xưa cũng phải vượt qua như vậy”. 

 “Hoá ra là vậy”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Woa, Nhị Hoàng Tử cũng là cực tám”, bên dưới lại xôn xao. 

 “Màu bạc Chu Tước, Tam Hoàng Tử và Tứ Hoàng Tử cũng là cực tám”, trong tiếng ngạc nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn lên tế đàn, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử, thất hoàng tử, bát hoàng tử đã đặt lòng bàn tay mình vào thần bia, tứ đạo thần hồng lần lượt bay lên trời, đều là màu bạc Chu Tước”, 

 “Đều là cực tám”, bên dưới như vỡ oà, tiếng người trầm trồ kích động. 

 “Đúng là giang sơn nhiều nhân tài”, Nhược Thiên Trung Hoàng mỉm cười, “năm xưa lớp của lão phu cũng chỉ có một mình lão phu là có huyết mạch Chu Tước cực tám, hiện giờ thế hệ Huyền Tự Chu Tước liên tiếp xuất hiện cực tám”. 

 “Nói không chừng còn có người cao hơn”, Diệp Thành mỉm cười nhìn sang Tạ Vân, Tạ Vân đã bước lên tế đàn. 

 Tạ Vân bước lên tế đàn kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. 

 Khả năng của hắn ai ai cũng biết, tài năng thiên bẩm cao, chính là người được kì vọng vượt qua các tiền bối của gia tộc Chu Tước. 

 Có điều thiên kiêu gặp nạn, đạo tắc tổn hại, căn cơ không còn vững chắc, huyết mạch đương nhiên bị xâm phạm, tất cả mọi người đều biết, Cửu Hoàng Tử năm xưa của Chu Tước cũng chỉ còn là huyết mạch thấp mà thôi. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tạ Vân giơ tay khẽ dặt vào thần bia. 

 Tiếp đó, thần bia rung lên, một đạo thần hồng xuyên vào thiên tiêu hoá thành một con chim hồng tước màu đỏ. 

 “Mới…mới chỉ là Hồng Tước màu đỏ?”, tất cả đều kinh ngạc. 

 “Huyết mạch cực một”. 

 “Người được kỳ vọng nhiều nhất năm xưa lại chỉ có huyết mạch cực một?”, bên dưới xôn xao, huyết mạch thấp đến mức vượt qua sức tưởng tượng của mọi người khiến người ta không kịp thích nghi. 

 “Đồ bỏ đi”, tám vị Hoàng Tử khác liếc nhìn Tạ Vân, khoé miệng nhếc lên cười tôi độc, trong ánh mắt rõ vẻ dè bỉu. 

 “Haiz”, lúc này xung quanh chỉ toàn là tiếng thở dài, thiên kiêu tuyệt thế năm xưa cuối cùng lại chẳng còn là niềm tự hào nữa. 

 “Không phải chứ?”, Mục Huyền Công vuốt râu hoài nghi, ông ta đã cảm nhận được huyết mạch của Tạ Vân khi ở Đan Phủ, còn mạnh hơn cả tám vị Hoàng Tử này, ấy vậy mà hiện giờ lại chỉ là Chu Tước màu đỏ, thật sự khiến ông ta phải bất ngờ. 

 “Sao lại là cực thứ nhất?”, phía sau, Nhược Thiên Chu Tước cũng cau mày, “Huyền Vũ đã trị được thương, nhưng lại mất đi huyết mạch sao?” 

 “Sao tiền bối lại mất niềm tin với chức tôn mà mình xem trọng nhất vậy?”, thấy thái độ lo lắng đó của Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều. 

 “Ngươi có vẻ rất tự tin”, Nhược Thiên Chu Tước liếc nhìn Diệp Thành. 

 “Đương nhiên”, Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo hàm ý sâu xa, Tạ Vân được hắn trị khỏi, tình hình của Tạ Vân thế nào hắn đương nhiên hiểu rõ, chỉ xét về huyết mạch thì hắn còn hơn cả tám đại Hoàng Tử. 

 Trong làn sóng bàn tán, một tiếng chim hồng tước ngân cao vang khắp cửu tiêu, âm thanh vô cùng bắt tai khiến người ta phải ngẩng đầu nhìn hư thiên. 

 Thấy huyết mạch Chu Tước của Tạ Vân, tất cả đều hoá thẫn thờ. 

 Ấy? 

 Huyết mạch của Tạ Vân đang biến hoá. 

 Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, huyết mạch Chu Tước của Tạ Vân lại lần nữa kêu lên, chim hồng tước màu cam hoá thành màu vàng, sau khi tung cánh bay liệng, chim hồng tước màu vàng hoá thành màu lục, không tới ba giây lại hoá xanh, chim hồng tước tắm trong lửa mà thành, màu xanh dần tan biến thành màu lam, sau màu lam, huyết mạch Chu Tước lại biến hoá, thoát biến thành Chu Tước màu tím, tiếp đó là niết thành màu bạc, ánh bạc chói loá chiếu rọi, phủ thêm ánh vàng kim, hoá thành màu vàng kim rực rỡ. 

 Đây…! 

 Thấy sự biến hoá đó, toàn bộ người ở khắp ngọn núi á khẩu, tực cực thứ nhất lên tới cực thứ chín, còn là lần đầu tiên chứng kiến. 

 Sao có thể? 

 Tám đại Hoàng Tử cau mày, chim hồng tước vàng kim đó thật sự chói mắt, huyết mạch cực chín. 

 Quá nhiều lão bối dụi mắt nhìn vào hư thiên, chim hồng tước màu vàng kim thực sự choán mắt giống như vầng thái dương chiếu rọi khiến người ta không thể nào mở mắt. 

 Thế nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc. 

 Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, huyết mạch Chu Tước của Tạ Vân lại kêu lên, chim hồng tước màu vàng kim chói lọi lột bỏ lớp kim huy đó mà biến thành màu bạc, cứ thế biến hoá, cuối cùng hoá thành màu đỏ gạch ban đầu. 

 “Là…là sao?”, rất nhiều người ngỡ ngàng. 

 “Không nhìn ra sao? Là huyết mạch cực thứ nhất”. 


 “Chín cực niết bàn, trở về nguyên trạng”, Nhược Thiên Chu Tước ngẩng đầu nhìn hư thiên, trong ánh mắt rõ vẻ hân hoan và bất ngờ. 

 “Huyết mạch cực một mà đòi tranh chức Thánh Chủ?”, bên dưới, làn sóng bàn tán vẫn đang tiếp diễn, người ta xuýt xoa, giễu cợt, có điều bọn họ đâu biết huyền cơ của huyết mạch Chu Tước vẫn còn đó, cũng có thể chỉ có Nhược Thiên Chu Tước và Mục Huyền Công mới nhìn ra được sự thật. 

 “Cũng giả bộ giỏi lắm”, trên tế đàn, Tạ Vân ngó lơ tất cả mọi lời bàn tán, hắn nháy mắt với Diệp Thành ở phía này. 

 “Chín cực niết bàn trở lại nguyên trạng, được đấy”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.