Chương trước
Chương sau
Vòng đấu đan thứ ba bắt đầu, mọi người lại đổ dồn ánh mắt lên đài đấu đan, tiếng bàn tán tiếp tục nối nhau vang lên. 

 Phía dưới, Diệp Thành đang vùi đầu lau linh châu lại ngẩng đầu, giống như lần đầu tiên, hắn lại liếc nhìn về phía Nhược Thiên Chu Tước, nhìn bà từ đầu đến chân chằm chằm không chớp mắt. 

 Xét theo chuyện vớ vẩn lần trước, lần này những người có mặt thẳng thừng phớt lờ, không có thời gian lằng nhằng với hắn. 

 Cút! 

 Nhược Thiên Chu Tước mắng, hơn nữa còn mắng bằng cách truyền âm. 

 Diệp Thành lập tức ngã sấp, chúi xuống đất như củ hành mọc trên đất, hắn bị tiếng quát của Nhược Thiên Chu Tước làm cho choáng váng rồi ngất đi. 

 Nhưng dù vậy mọi người cũng chẳng thèm để ý đến Diệp Thành, lừa chúng ta một lần rồi còn định lừa lần thứ hai nữa à? Ai cũng biết ngươi là kẻ hài hước, cho dù ngươi có cởi hết quần áo cũng chẳng ai thèm nhìn ngươi lần nữa đâu. 

 Niệm Vi đứng dậy nhưng bị Nhược Thiên Chu Tước kéo lại. 

 Luyện đan sư của Đan Phủ đứng dậy cũng bị Nhược Thiên Chu Tước giữ lại. 

 Yên lặng, cả thế giới đều yên lặng. 

 Trên đài đấu đan, luyện đan sư của Đan Phủ đang đấu với Nhạc Tấn rất căng thẳng, gay cấn, không ai rơi xuống thế hạ phong. 

 Không biết đến lúc nào, đan hương lan khắp Linh Đan Sơn, phía Đông và phía Tây, lư luyện đan của hai người đều đang rung lên, thần quang bắn ra tứ phía, dị tượng đan xen, đây là dấu hiệu chuẩn bị xuất đan. 

 Xuất đan! 

 Xuất đan! 

 Quả nhiên, chừng ba đến năm giây sau, luyện đan sư của Đan Phủ và Nhạc Tấn cùng hô lên không phân thứ tự trước sau. 

 Sau đó hai đạo đan hồng cũng bắn thẳng lên trời không theo một thứ tự cụ thể nào, hoá thành dị tượng huyền diệu. 

 Đều là sáu vân? 

 Phía dưới hình thành làn sóng thuỷ triều ngạc nhiên, một luyện đan sư cấp bốn mà cũng luyện ra được linh đan sáu vân. 

 Ta không tin! Ta không tin! 

 Trên đài đấu đan toàn là tiếng gào thét của Nhạc Tấn. 

 Khuôn mặt Nhạc Tấn hung dữ, ông ta không thể chấp nhận được kết cục này, rõ ràng ông ta đã chọn một luyện đan sư cấp bốn có thú hoả, nhưng kết quả lại khiến ông ta khó chấp nhận được, thú hoả biến thành chân hoả, luyện đan sư cấp bốn mà lại luyện ra được linh đan sáu vân. 

 Nghe tiếng rít gào của Nhạc Tấn, ánh mắt mọi người lại ăn ý nhìn về phía Diệp Thành. 

 Đan Phủ là nơi tạo ra các vị thần à? Thú hoả biến thành chân hoả, luyện đan sư cấp bốn biến thành cấp sáu. 

 Hai hàng lông mày của Khô Nhạc nhíu chặt, sự kỳ lạ của Đan Phủ mang đến cho ông ta một dự cảm không lành. 

 Phủ chủ? 

 Bên này, luyện đan sư của Đan Phủ đã đấu đan xong đi xuống, kéo Diệp Thành ra khỏi bùn đất. 

 Thấy vậy, những người có mặt không khỏi nhìn lại, sau đó ai nấy đều giật giật khoé miệng. 

 Cũng không trách họ như vậy, chỉ trách bộ dạng Diệp Thành lúc này cực kỳ buồn cười, mặt mũi lấm lem bùn đất không nói, khoé mắt, khoé miệng, mũi, tai đều có máu tràn ra, thật sự là thất khiếu chảy máu, họ không biết sao Diệp Thành lại trở nên thế này, nhưng nhìn hắn như bị sét đánh vậy. 

 Oa! 

 Diệp Thành dụi mắt, đầu hắn đến giờ vẫn đang ong ong, trước mắt đầy sao. 

 Không biết vì sao nhìn Diệp Thành bết bát như vậy, trong lòng mọi người lại thấy sảng khoái. 

 Ra tay ác thật! 

 Mục Huyền Công tặc lưỡi cảm thán nhìn Nhược Thiên Chu Tước. 

 Nhược Thiên Chu Tước lại như không có việc gì, bà vẫn chưa dùng hết toàn lực đâu, nếu không Diệp Thành đã bay lên trời rồi. 

 Tiếp tục! 

 Khi mọi người đều đang chú ý đến Diệp Thành thì Nhạc Tông đã nhảy lên đài đấu đan, sau đó còn không quên mắng Nhạc Tấn vẫn đang ở trên đài đấu đan một câu ‘vô dụng’, khiến cho mặt Nhạc Tấn càng thêm dữ tợn. 

 Tiếng hô của Nhạc Tông lại thu hút ánh nhìn của mọi người về phía này. 

 Đấu ba vòng, hoà ba vòng cũng hơi nằm ngoài dự đoán của mọi người, còn hấp dẫn hơn mong đợi của họ. 

 Đừng lãng phí thời gian nữa! 

 Nhạc Tông còn chưa chọn người, giọng nói nhàn nhã của Nhược Thiên Chu Tước đã vang vọng khắp Linh Đan Sơn. 

 Lời này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều sáng lên, Nhạc Sơn và Nhạc Hải phía dưới nhìn nhau, dường như đã hiểu ý Nhược Thiên Chu Tước, ý bà là để bọn họ cùng lên, đấu cùng một lúc! 

 Vậy thì lên thôi! 

 Nhạc Sơn và Nhạc Hải cùng hét lên, sau đó cũng nhảy lên đài đấu đan. 

 Ba với ba! 

 Mọi người đều ngồi thẳng người lên một chút, ánh mắt sáng lấp lánh, trận đấu đan tiếp theo đây có lẽ sẽ rất thú vị. 

 Chọn thoải mái đi! 

 Diệp Thành lên tiếng rồi phất tay, một tay còn đang giữ đầu cho khỏi choáng. 

 Ba người phía Nhạc Sơn đương nhiên không khách sáo, tuy tự cho rằng mình sẽ thắng nhưng sự kỳ dị của Đan Phủ cũng khiến bọn chúng mất đi một chút tự tin, tình hình hiện tại bọn chúng phải thắng, những chuyện khác đều không quan trọng. 

 Ngươi, lên đài! 

 Tên mặc áo tím kia, lên đây! 

 Ngươi, lên đài đấu đan! 

 Phía Nhạc Sơn lần lượt chọn luyện đan sư của Đan Phủ, ngữ điệu lạnh như băng. 

 Xuỳ! 

 Luyện đan sư của Đan Phủ được chọn đều không sợ chiến, lần lượt nhảy lên đài đấu đan. 

 So với phía Nhạc Sơn, họ có thêm một phần hăng hái và tự tin, cho dù thua cũng không mất mặt, đám Nhạc Sơn có ai không phải người thành danh đã lâu, có ai không phải chân truyền của Khô Nhạc, còn họ mới được đào tạo trong vòng chưa đầy một tháng, vốn đã có khoảng cách. 

 Bắt đầu! 

 Luyện đan sư của Đan Phủ bắt tay vào trước tiên, vung tay phất ra ba chiếc lư luyện đan, lấy ra các loại nguyên liệu quý hiếm. 

 Đám Nhạc Sơn khịt mũi lạnh lùng rồi cũng không chậm trễ, lư luyện đan của ai cũng tản ra ánh sáng, đều được đúc bằng thần liệu trân quý, là lư luyện đan cũng là pháp bảo, những người vây xem nhìn thấy đều sáng mắt. 

 Trận đấu đan lại bắt đầu, bầu không khí rất nóng. 

 Diệp Thành phía dưới vẫn không có tinh thần, lần này hắn thật sự đã yên tĩnh rồi, không còn gây chuyện nữa. 

 Niệm Vi bước tới, lấy khăn tay ra lau cho Diệp Thành, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. 

 Thân phận của Niệm Vi không cần phải nói, cực kỳ cao quý, là công chúa duy nhất trong dòng dõi chính của nhà Chu Tước, là hòn ngọc quý trong tay Nhược Thiên Chu Tước, bây giờ cô lại lau bùn cho phủ chủ Đan Phủ, nhìn hai người cực kỳ thân thiết khiến cho những người có mặt lại càng tò mò thân phận của Diệp Thành hơn. 

 “Ta nói này, lão tổ nhà cô ra tay ác thật đấy!”, Diệp Thành tỉnh táo lại, trên mặt đầy vạch đen. 

 “Vậy rốt cuộc người đang nhìn cái gì?”, Niệm Vi vẫn đang lau cho Diệp Thành. 

 “Có nhìn gì đâu?”, Diệp Thành lắc đầu, lắc hết những ngôi sao trước mắt đi. 

 “Chẳng lẽ Thánh chủ có ý với lão tổ nhà ta?”, Niệm Vi mím môi cười. 

 “Đừng đùa”. 

 “Ta nói này Chu Tước, hai đứa nó rất xứng đôi đấy”, cách đó không xa, Mục Huyền Công vuốt râu cười. 

 “Cũng đúng thật”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cười, huyết mạch Thánh thể cũng vô cùng cao quý, đủ để xứng với hòn ngọc trên tay bà, nếu thành đôi sẽ là một mối nhân duyên đẹp. 

 “Nếu hắn đồng ý mối hôn sự này thì sẽ là một may mắn lớn đối với Chu Tước Tinh”. 


 Chính vì loạn trong giặc ngoài nên bà không dám đi bước đó, kéo dài cả nghìn năm. 

 Bà biết rõ tình cảnh của mình hơn ai hết, thọ nguyên của bà không còn nhiều, cùng lắm chỉ cố được mười năm nữa. 

 Mặc dù Mục Huyền Công là Chuẩn Thánh, nhưng dù sao cũng mới chỉ lên Chuẩn Thánh không lâu, chắc chắn không ngăn được hai vương của Thanh Long Tinh, nhưng nếu có thêm một Chuẩn Thánh nữa thì sẽ khác, huống hồ còn là một Chuẩn Thánh thâm sâu khó lường. 

 Nghĩ đến đây, Nhược Thiên Chu Tước hít sâu một hơi, đã có kế hoạch này, vậy dù bất cứ giá nào bà cũng phải mời được sư tôn của Diệp Thành xuất sơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.