Chương trước
Chương sau
Vù! Vù! 

 Sau hai tiếng động này vang lên, luyện đan sư của Đan Phủ và Nhạc Mặc lần lượt lấy lư luyện đan ra. 

 Trận đấu đan thứ hai lại lần nữa nổ ra kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. 

 Không biết vì sao mà nhìn luyện đan sư kia, những người có mặt ở đây đều cảm thấy có phần kì quái, luyện đan sư vừa ăn đùi gà vừa luyện đan, ngươi có phải đang muốn đang muốn biến về một con chó trong quá trình luyện đan để doạ chúng ta không hả? 

 Nhìn những cặp mắt đó, luyện đan sư cẩu yêu kia cứ thế ngó lơ, lật tay tế ra chân hoả. 

 “Chân hoả?”, Nhạc Mặc ở phía đối diện kinh ngạc thốt lên. 

 “Sao? Ngươi có ý kiến gì à?”, luyện đan sư của Đan Phủ liếc nhìn Nhạc Mặc. 

 “Không thể nào”, Nhạc Mặc tỏ vẻ khó tin, trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, ông ta đã từng gặp luyện đan sư cẩu yêu này nên nhớ rất rõ tên này mang địa hoả, hiện giờ luyện đan sư cẩu yêu tế gọi ra chân hoả, sao ông ta không kinh ngạc cho được. 

 “Sao có thể là chân hoả?”, những người ngồi đây đều tỏ vẻ khó hiểu, phần đa bọn họ đều từng tới xem buổi tuyển chọn luyện đan sư trước đó. 

 “Ta nhớ rõ ràng là địa hoả mà”. 

 “Địa hoả có thể biến thành chân hoả sao?”, rất nhiều người gãi đầu tỏ ra khó hiểu. 

 “Các con chắc chắn là địa hoả?”, Khô Nhạc cau mày nhìn sang phía Nhạc Sơn. 

 “Hôm đó trong buổi tuyển chọn luyện đan sư rõ ràng hắn mang địa hoả”. 

 “Địa hoả biến thành chân hoả?”, mắt Khô Nhạc lại lần nữa nheo lại, ông ta không quên liếc nhìn sang Diệp Thành. 

 Trong sự kinh ngạc của tất cả moi người, vòng đấu đan đã diễn ra, luyện đan sư của Đan Phủ thủ pháp điêu luyện khiến Nhạc Mặc nhìn mà cau mày. 

 Mới qua bao lâu mà địa hoả lại biến thành chân họa, thật sự khiến người ta phải bất ngờ, thuật luyện đan lại có thể tiến bộ một cách thần tốc như vậy, ông ta còn nhớ rõ ràng tên luyện đan sư cẩu yêu trước mặt mình mới chỉ cấp bốn. 

 Cuối cùng, sau khi nhìn sang phía đối diện một lần cuối cùng, Nhạc Mặc mới phất tay tế ra chân hoả đẩy vào lư luyện đan. 

 Bên dưới, Diệp Thành lại lấy một viên linh châu ra lau đi lau lại cho thật sáng, hắn chỉ mỉm cười khi thấy tứ phương bàn tán, khả năng của tiên hoả đã vượt qua sức tưởng tượng, giúp địa hoả tiến cấp thành chân hoả một cách dễ dàng. 

 Nghĩ rồi, Diệp Thành cất linh châu đi, hắn nhìn lên đấu đan đài sau đó ánh mắt nhìn về một hướng và dừng lại ở phía Nhược Thiên Chu Tước. 

 Cũng giống hôm đó, Diệp Thành nhìn chằm chằm, hắn nhìn Nhược Thiên Chu Tước từ đầu tới chân không chớp mắt như đang tìm thứ gì đó. 

 Nhược Thiên Chu Tước lại cảm thấy không tự nhiên, tâm trí của Chuẩn Thánh đều bị Diệp Thành làm xao nhãng. 

 Nhìn gì vậy? 

 Mục Huyền Công là người đầu tiên phát hiện điều khác thường, ông ta nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Nhược Thiên Chu Tước với vẻ mặt kì quái. 

 Nhìn gì vậy? 

 Ở phía cách đó không xa, Niệm Vi cũng thẫn thờ, cô lại nhìn về bên này. 

 Nhìn gì vậy? 

 Tiếp đó lại càng có nhiều người nhìn về bên này hơn, chủ yếu là vì bọn họ rất hiếu kỳ với thân phận của Diệp Thành, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành thì lại phát hiện Diệp Thành đang nhìn Nhược Thiên Chu Tước, vả lại còn không chớp mắt. 

 Thế rồi những người nhìn Diệp Thành lại quay sang nhìn Nhược Thiên Chu Tước. 

 Những người có mặt đều phát hiện có sự thay đổi nên như hùa cùng với nhau đảo mắt đi, vẻ mặt ai nấy kì lạ, không biết Diệp Thành nhìn gì mà lại tập trung đến như vậy. 

 Thế rồi buổi thọ yến trở nên khác thường, ánh mắt của tất cả mọi người đảo qua bên này, đến cả Khô Nhạc cũng cau mày nhìn theo. 

 Một buổi đấu đan đang diễn ra bình thường mà lại không có người xem. 

 Nhìn gì vậy? 

 Luyện đan sư của Đan Phủ cũng ngỡ ngàng, bọn họ đổ dồn ánh mắt qua nhìn, đến Nhạc Mặc ở phía đối diện cũng vậy. 

 Lúc này, Nhược Thiên Chu Tước cảm thấy không được tự nhiên, bà ta là lão tổ của gia tộc Chu Tước, bị nhiều người nhìn là chuyện bình thường thế nhưng trong hoàn cảnh của ngày hôm nay lại khiến bà ta cảm thấy không bình thường, bà ta bị mọi người nhìn chăm chăm, cảm thấy không được tự nhiên. 

 Bầu không khí vô cùng im ắng, tất cả đều không biết đang nhìn gì, cũng không biết hiện tại cảnh tượng nên hình dung thế nào. 

 Rầm! Rầm! 

 Không lâu sau đó, bầu không khí im ắng ấy lần lượt bị hai âm thanh phá vỡ, có lẽ vì âm thanh đó đến quá đột nhiên khiến người ta giật mình vội nhìn sang đấu đan đài. 

 Nổ lư rồi? 

 Nhìn thấy cảnh tượng trên đấu đan đài, tất cả mọi người đều giật giật khoé miệng. 

 Woa! 

 Trong đống đổ nát, luyện đan sư của Đan Phủ thảm hại đứng dậy, toàn thân bám đầy tàn tro, đến cả miếng đùi gà đang gặm cũng không biết bay đi đâu, tất cả chỉ vì mải nhìn Nhược Thiên Chu Tước, không để ý một tí thôi đã nổ lư rồi, còn cả người thì bị nổ bay đi rất xa. 

 Phụt! 

 So với hắn thì Nhạc Mặc cũng không khá khẩm hơn là bao, cũng vì không chú ý mà bị nổ bay đi. 

 Đây…đây là sao? 

 Những người có mặt ở đây đều hết sức bất ngờ, ai nghỉ người người nhìn ta, nổ lư cũng đáng đời lắm. 

 Trong tiếng tặc lưỡi, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn sang phía Diệp Thành, ai nấy đều rất muốn biết trước đó Diệp Thành rốt cục đang nhìn gì mà khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều phải nhìn theo, đến cả hai người đang đấu đan cũng không ngoại lệ, chỉ mới không chú ý một tí đã bay đi. 

 Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn thì hay rồi, cứ vùi đầu lau linh châu, hắng giọng. 

 Ngươi rốt cục nhìn gì vậy? 

 Mục Huyền Công nghiêng đầu sang nhìn Nhược Thiên Chu Tước. 

 Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Diệp Thành, trong lòng chỉ muốn đánh cho tên này một trận. 

 Đáng chết! 

 Ở một hướng khác, Nhạc Mặc đã quay về, mặt mày hung tợn, một trận đấu vỗn dĩ phải giành chiến thắng nhưng lại gặp biến cố khiến ông ta không cam tâm. 

 Không chỉ ông ta mà đến cả Khô Nhạc cũng vậy, tập mày tối sầm lại, đồ nhi mà ông ta dạy lại mắc sai lầm nghiêm trọng. 

 Có điều có lẽ ông ta không biết cho dù đấu tiếp thì Nhạc Mặc cũng chưa chắc đã thắng vì luyện đan sư cẩu yêu kia cũng là luyện đan sư cấp sáu, đấu tới cuối cùng chưa chắc ai thắng ai thua. 

 Một trận đấu đan yên ổn còn chưa xuất đan đã phải kết thúc, hai bên nổ lư, vả lại còn bị nổ không nhẹ, không thể đấu tiếp, lại lần nữa hoà. 

 Mặt Khô Nhạc hằm hằm, ông ta tức đến mức sắp phun ra máu, không một ai có thể ngờ tới tận này lại hoà. 

 Để ta! 

 Sau một hồi, Nhạc Tấn gằn giọng bước ra, bay lên đấu đan đài. 

 Tuỳ chọn! 

 Có lẽ biết trước câu tiếp theo của Nhạc Tấn nên Diệp Thành xua tay. 

 Nhạc Tấn cười lạnh lùng, ông ta chỉ vào một luyện đan sư trong đám người. 

 Nhạc Tấn rất có mắt nhìn, luyện đan sư mà ông ta chọn cũng đã nằm trong tầm ngắm trước đó, bọn họ từng gặp nhau trong buổi tuyển chọn luyện đan sư, người kia chính là luyện đan sư cấp bốn, thân mang thú hoả, cấp sáu đấu với cấp bốn, ai sẽ thua? 

 Được! 

 Luyện đan sư kia đáp lời dứt khoát, xoa xoa vết dầu nơi khoé miệng sau đó bay lên đấu đan đài một cách khí thế, có điều bộ dạng tiếp đất thì chẳng ra sao, ‘bịch’ một tiếng, nằm sõng soài ra nền đấu đan đài kéo theo tiếng chép miệng của tất cả mọi người. 

 Chỉ là sơ xuất! 

 Luyện đan sư kia lếch thếch đứng dậy tỏ vẻ ái ngại. 

 Nhạc Tấn ở phía đối diện hắng giọng, lật tay lấy ra lư luyện đan sau đó sắp xếp nguyên liệu luyện đan đầy đan đài. 

 Thấy vậy, luyện đan sư của Đan Phủ cũng không chậm trễ, lập tức tế ra chân hoả. 

 “Rốt cục làm sao có thể thế này được?”, phía Nhạc Sơn lại lần nữa tỏ ra ngỡ ngàng. 

 “Thú hoả biến thành Chân Hoả, sao có thể?”, Khô Nhạc kinh ngạc, ông ta lại nheo mắt lại chỉ còn một đường. 

 “Xem ra ta đã đánh giá thấp tên Diệp Thành này rồi”, Mục Huyền Công trầm trồ vuốt râu, “thú hoả hoá chân hoả, đúng là trước nay chưa từng nghe nói tới”. 

 “Hắn trước nay luôn có thói quen khiến người khác phải bất ngờ”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ mỉm cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.