Chương trước
Chương sau
Thật là hoành tráng! 

 Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, độ rộng lớn của U Đô cổ thành khiến hắn vô cùng kinh ngạc, cấm chế ở đây cũng khiến hắn phải ngỡ ngàng, trận văn được bố trí ở những nơi kín đáo nên độ phòng thủ cao, tạo cho nơi này bầu không khí tịch diệt. 

 Người xây dựng nên U Đô cổ thành có lẽ là bậc đại thần thông, nhất định là bậc thần thông cái thế. 

 Những tu sĩ ra vào U Đô cho dù là ở cảnh giới Thiên, cảnh giới Chuẩn Hoàng hay cảnh giới Hoàng thì đều hết sức nghiêm túc, không một ai dám gây sự ở đây, giống như thể bọn họ rất kiêng dè chủ nhân của nơi này vậy. 

 Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang hai bên trái phải rồi mới tiến vào cửa thành. 

 Những người canh giữ cổng thành đều mặc chiến giáp tay cầm chiến mâu, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới chuẩn thiên đỉnh phong khiến Diệp Thành nhìn mà phải tặc lưỡi, đến cả người gác cổng thành thôi mà tu vi đã cao như vậy rồi. 

 “Vị đạo hữu này…”, Diệp Thành dừng chân trước một người gác cổng, hắn chắp tay cúi người tỏ ra rất hiểu chuyện. 

 “Có việc gì?”, người kia liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm. 

 “Xin hỏi…đây là đâu?”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng hỏi, câu hỏi của hắn khiến người canh cổng chợ sững sờ, tên này bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vẻ mặt khó hiểu. 

 “Đạo hữu?”, thấy tên kia sững sờ, Diệp Thành mới hắng giọng hỏi thăm dò. 

 “Chu Tước Tinh”, tên gác cổng phản ứng lại. 

 “Vậy Chu Tước Tinh có thuộc về Chư Thiên Vạn Vực không?”, Diệp Thành vội hỏi lại, hi vọng người này có thể cho mình một câu trả lời chính xác. 

 “Đúng vậy”, giọng điệu tên gác cổng vẫn lãnh đạm như vậy. 

 “Là Chư Thiên Vạn Vực, là Chư Thiên Vạn Vực”, câu trả lời của hắn khiến cho Diệp Thành vô cùng kích động, tin tức này khiến hắn hưng phấn hơn bất cứ tin tức nào khác, cuộc hành trình trong bóng tối cả một trăm năm của hắn cuối cùng cũng thành công rồi. 

 Ở bên, tên gác cổng kia thấy Diệp Thành kích động như vậy thì liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu, tên đối diện ăn mặc tả tơi trông không hề bình thường chút nào, rõ ràng là có bệnh. 

 “Vậy đạo hữu có biết Côn Luân Hư không?”, Diệp Thành quá kích động nên không để ý tới ánh mắt khó hiểu của tên này mà lên tiếng hỏi tiếp. 

 “Côn Luân Hư?”, tên gác cổng kia lại sững người gãi đầu. 

 “Đạo hữu không biết sao?”, Diệp Thành cũng sững người, trong đầu nhớ về lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm, nếu theo lời bà ta nói thì cái tên Côn Luân Hư ở Chư Thiên Vạn Vực rất nổi tiếng, sao nói ra mà lại khiến người ta thắc mắc như vậy. 

 “Vậy Đại La Chư Thiên thì sao?” 

 “Không biết”. 

 “Đại Hạ Thần Triều?” 

 “Không biết”. 

 “Thần Điện và Cửu Hoang Thiên?” 

 “Không biết”. 

 “Hay là đạo hữu có cần nhớ lại không?” 

 “Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn Cổ Tinh nhiều như vậy, bất cứ Cổ Tinh nào cũng có nhiều thế lực, ngươi chỉ nói tên thì ai mà biết được”, tên gác cổng khó chịu liếc nhìn Diệp Thành. 

 “Nhưng đó không phải là những thế lực bình thường mà”, Diệp Thành vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc. 

 “Vậy ngươi nói xem những nơi mà ngươi nói cái gì mà thiên, cái gì mà điện nằm ở Cổ Tinh nào, ngươi nói ra thì may ra ta biết”. 

 “Cái này thì…”, Diệp Thành ho hắng tỏ vẻ ái ngại, hắn thật sự không biết Chư Thiên Vạn Vực lại có nhiều Cổ Tinh như vậy, cũng không biết Côn Luân Hư nằm ở Cổ Tinh nào. 

 Nghĩ tới đây Diệp Thành chợt cảm thấy tiếc nuối, lúc đến không hỏi rõ ràng, trải qua bao nhiêu đắng cay mới tìm được Chư Thiên Vạn Vực mà lại không tìm thấy Côn Luân Hư, đến hỏi mà người ta cũng không biết. 

 Nghĩ rồi Diệp Thành chợt liếc nhìn tên gác cổng này. 

 Hắn đang đoán xem tu vi của tên này ở cảnh giới nào mà kiến thức của hắn lại hạn hẹp như vậy. 

 Tìm một kẻ mạnh hỏi xem, như vậy sẽ đáng tin hơn! 

 Diệp Thành xoa cằm thầm nhủ. 

 Phía này, tên gác cổng kia thấy Diệp Thành nhìn mình mãi thì cảm thấy không được tự nhiên, hắn hắng giọng: “Ngươi có việc gì không? Không có việc gì thì mau rời khỏi đây”. 

 “Có chứ, có chứ”, Diệp Thành cười xoà, hắn lập tức bước chân vào U Đô. 

 “Đi đâu, quay lại!”, Diệp Thành vừa bước chân vào thì giây phút sau đó đã bị tên gác cổng lôi ra, “không đưa tiền ra mà muốn vào đó, ngươi nằm mơ à?” 

 “Ta suýt thì quên mất”, Diệp Thành cười trừ, “bao nhiêu tiền?” 

 “Không nhiều, một đồng là được”, tên gác cổng giơ một ngón tay lên. 

 “Được thôi”, Diệp Thành cho tay vào ngực áo, hắn lục tìm một lúc rồi lấy ra một viên linh thạch, đó chính là viên linh thạch hắn vừa ngưng tụ ra, vả lại còn là viên linh thạch không hề nhỏ, to như viên gạch vậy. 

 “Linh…linh thạch mà”. 

 “Linh…”, tên gác cổng tức tối, “cút…” 

 “Vị đạo hữu này, huynh….”. 

 “Khốn khiếp”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì tên gác cổng kia lập tức giơ chiến mâu lên, mặt mày tối sầm khiến Diệp Thành thẫn thờ, hắn thật sự không biết đắc tội với tên này ở điểm nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.