Chương trước
Chương sau
Thế rồi bất giác Diệp Thành ngồi trên mặt đất, hắn điên cuồng nuốt trọn linh lực. 

 Trong cơ thể hắn có ám thương. 

 Ở trong hố đen không gian cả trăm năm, chịu phản phệ của Tiên Luân Thiên Đạo, rồi hết lần này tới lần khác gặp hiểm nguy đã khiến thánh thể của hắn hao mòn, lúc này mặc dù ở cảnh giới Thiên nhưng khả năng chiến đấu của hắn không vận nổi bốn phần sức ở trạng thái Đỉnh Phong. 

 Cho nên điều mà Diệp Thành cần làm đó là nhanh chóng hồi phục về trạng thái Đỉnh Phong. 

 Đúng như Đông Hoàng Thái Tâm nói, không phải tất cả mọi người đều biết sự cống hiến của hắn với Chư Thiên Vạn Vực, đây là một thế giới kẻ mạnh làm vua, pháp tắc sinh tồn vô cùng khốc liệt, cho dù hắn từng trảm Đại Đế nhưng ở đây hắn lại chỉ như một con kiến, muốn sống tiếp thì cần có khả năng tự bảo vệ mình. 

 Sau một canh giờ Diệp Thành lại lần nữa đứng dậy. 

 Hắn thầm nghĩ mình sẽ tìm nơi nào đó có người, chỉ cần tìm thấy vài nơi mà Đông Hoàng Thái Tâm nói thì mọi chuyện còn lại dễ xử lý hơn. 

 Lúc này, Diệp Thành đi được một lúc lại dừng, sau khi pháp lực cạn kiệt hắn liền dừng lại hít thở linh lực của đất trời, đợi tới khi bù đắp lại những tiêu hao thì lại tiếp tục đứng dậy. 

 Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân. 

 Ở phía xa mây trắng bồng bềnh, sương mù giăng lối bao trùm từng toà cổ thành sừng sững, mặc dù cách từ rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy có bóng người bay qua bầu trời, đi ra đi vào toà cổ thành sừng sững đó. 

 Diệp Thành bất giác run rẩy. 

 Cách cả trăm năm rồi hắn mới lại thấy một nơi có người, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kích động, hắn rất mong mỏi được bước chân vào đó. 

 Đợi tới khi lại gần thì thần sắc của Diệp Thành trở nên vô cùng kì lạ, vì hắn trông thấy quá nhiều người với hình thái dị thường, có người hiện lên trong hình hài đầu sư tử dáng hình người, có người toàn thân dát toàn vảy cá, có người ba đầu sáu tay, có người bốn tai tám mắt, khó khăn lắm mới thấy một mĩ nữ mà phía sau lại có thêm một cái đuôi hồ li. 

 Đây…Đây rốt cục là nơi nào? 

 Diệp Thành dừng chân, hắn không phô trương mà ẩn đi huyết mạch thánh thể, cứ thế đứng đó nhìn trái ngó phải và trông thấy rất nhiều tu sĩ đi qua đi lại. 

 Những người bay qua bầu trời kia như thần quang lướt qua bên người hắn, về cơ bản chẳng ai buồn nhìn hắn, chỉ có mĩ nữ có đuôi hồ li khi bay qua thì liếc mắt với hắn một cái. 

 Diệp Thành ho hắng, hắn vẫn đứng yên tại chỗ. 

 Nhờ có Tiên Luân Nhãn mã hắn đã nhìn ra một số manh mối từ những người bay qua đây, đó là những người sinh ra trông vô cùng cổ quái, phần đa đều là loài thú và tu thành hình người, trong đó cũng không thiếu nửa người nửa thú, huyết mạch đặc biệt. 

 Tuy nhiên nói tóm lại thì những người bình thường vẫn khá đông, giống như hắn vậy. 

 Diệp Thành càng nhìn càng phải tặc lưỡi, nơi này thật sự bất phàm, đừng thấy người ta trông kì lạ mà dèm pha, bọn họ đều rất mạnh, mới chỉ đứng đó một lúc mà hắn đã trông thấy mười mấy loại huyết mạch đặc biệt rồi. 

 Còn tu vi của bọn họ thấp nhất cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Thiên, trong đó còn có một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng. 

 Đúng là khiến người ta tức chết. Ở Đại Sở bao nhiêu năm mới xuất hiện một tu sĩ ở cảnh giới Thiên, vậy mà ở đây nhiều vô kể. 

 Không biết vì sao Diệp Thành đột nhiên lại có một suy nghĩ kì lạ, nếu như lôi tất cả những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên tới đây thì liệu có dẫn tới thần kiếp ở cảnh giới Thiên không, cảnh tượng đó chắc phải hùng tráng lắm. 

 Diệp Thành thu lại suy nghĩ rồi nhìn về nơi xa. 

 Ở đó có một lão tu sĩ mặc áo bào tím đạp kiếm bay tới, rất có phong cách của bậc tiên nhân, ông ta chắp tay đứng thẳng, chính là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên. 

 Thấy vậy Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn chắp tay cúi người với tu sĩ mặc áo bào tím: “Bái kiến tiền bối, vãn bối…” 

 Roẹt! 

 Diệp Thành còn chưa nói xong thì lão tu sĩ mặc áo bảo tín ngự kiếm kia đã bay tới đây. 

 Thấy Diệp Thành hành lễ, lão tu sĩ cứ thế ngó lơ, căn bản không để ý đến Diệp Thành, còn cơn gió vù vù kéo tới khi ông ta bay qua đây lại khiến diệp thành lăn lộn mất ba vòng. 

 Diệp Thành đứng vững lại thì cảm thấy vô cùng ái ngại. 

 Hắn chỉ muốn hỏi đây là đâu nhưng lại bị người ta ngó lơ, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình, khi ở Đại Sở nào có ai ngó lơ hắn như vậy bao giờ. 

 Có điều nghĩ thì cũng phải, ở thế giới lấy thực lực để nói chuyện này thì một tên ở cảnh giới thiên như hắn, còn chưa phải ở trạng thái Đỉnh Phong thì ai buồn nhìn tới, nếu như tu vi ở cảnh giới Hoàng thì ai dám ngó lơ hắn. 

 Diệp Thành lắc đầu, hắn cũng không để ý gì nhiều vì dù sao thực lực của hắn rõ ràng là như vậy, không phục cũng không được. 

 Nhìn lên cửa thành có khắc hai chữ viết hoa, đó chính là tên của cổ thành này. 

 Lúc này Diệp Thành đang thẫn thờ đứng bên dưới tường thành giống như một tên nhà quê ngẩng đầu nhìn tường thành cổ xưa, tường thành U Đô ít nhất cũng phải cao chín nghìn trượng, so với cửa thành này thì Nam Thiên Môn của Nam Sở chẳng đáng để nhắc đến. 

 Điều khiến hắn bất ngờ nhất không phải là điểm này mà vì cái tên U Đô được khắc rất to. 

 Vừa rồi hắn nhẩm tính thì cổ thành U Đô phải có diện tích gấp mấy lần Đông Nhạc của Nam Sở, điều này đã vượt qua phạm vi của một cổ thành, căn bản là một vương quốc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.