Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm tĩnh lặng, Diệp Thành dừng lại bên ngoài Hằng Nhạc Tông. 

 Từ xa, hắn đã nhìn thấy Đường Như Huyên ngồi trên đỉnh núi, mái tóc trắng của cô tung bay, trông cô như một bức tượng, dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể thấy khuôn mặt tiều tuỵ của cô. 

 Hằng Nhạc Tông đổ nát nhưng vẫn toả sáng quang hoa, chỉ là trống trải vô cùng, đầy rẫy tang thương. 

 Diệp Thành bay lên đỉnh núi, không biết Đường Như Huyên đang nghĩ gì mà vẫn không phát hiện phía sau có người đi tới. 

 Diệp Thành ngồi xuống, lấy bầu rượu từ trong ngực ra, nhưng không nói lời nào. 

 Hằng Nhạc của ngày hôm nay, tính cả Nhược Hi trong lòng Đường Như Huyên thì cũng chỉ có ba người họ, tâm cảnh này khiến người ta cảm thấy bàng hoàng và cô đơn chưa từng có, nhìn khắp bốn phía cũng không còn thấy bóng dáng người xưa nữa. 

 Diệp Thành không nhắc đến chuyện liệu Hùng Nhị có thể luân hồi hay không, vì hắn không chắc chắn, càng không chắc liệu Hùng Nhị có luân hồi đến Đại Sở hay không. Không phải hắn không muốn cho Đường Như Huyên hy vọng, mà hắn sợ hy vọng này đến cuối cùng còn tuyệt vọng hơn cả thất vọng. 

 “Diệp sư huynh, ta muốn đến thế giới phàm trần”, thật lâu sau hắn mới nghe thấy Đường Như Huyên lên tiếng, giọng cô khàn đặc, mệt mỏi. 

 “Được”, Diệp Thành khẽ đáp, cả ngày ở trong Hằng Nhạc Tông trống trải không một bóng người, nhìn vật nhớ người sẽ càng đau lòng hơn, tìm một nơi có người mới có một chút cảm giác được tồn tại. 

 Một câu đối thoại đơn giản rồi hai người không nói thêm câu nào nữa, chỉ ngồi trên đỉnh núi đổ nát bất động như pho tượng, hai mắt mờ đi, hồi tưởng quá khứ trong những năm tháng đã qua. 

 Không biết đến lúc nào Đường Như Huyên mới đứng dậy, bóng lưng cô đơn bước đi trên vùng đất rộng lớn vô biên. 

 Diệp Thành lặng lẽ nhìn theo, hắn không ngăn cản nhưng trong lòng lại hy vọng có thể tìm được Hùng Nhị đầu thai chuyển thế, đưa hắn ta còn nguyên vẹn không chút hao tổn tới trước mặt Đường Như Huyên để họ nối lại tiền duyên. 

 Nhược Hi đang ngủ say ở lại với Diệp Thành, đây là do hắn yêu cầu, hắn bảo Đường Như Huyên để cô bé ở lại với hắn. 

 Dưới đêm trăng, Diệp Thành ngưng tụ vân đoàn rồi đặt Nhược Hi lên trên, sau đó mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. 

 Hắn quan sát Nhược Hi thật kỹ, hắn cũng không biết mình đã dùng Tiên Luân Nhãn để nhìn cô bé này bao nhiêu lần trong đêm khuya tĩnh lặng như thế này rồi, chỉ trách cô bé có một cái tên khác hẳn với mọi người: Nhược Hi. 

 Diệp Thành không ngốc, ngược lại còn rất thông minh. 

 Khi Thần Huyền Phong và Hồng Trần chết đều nói một câu chưa hoàn chỉnh, vẻ mặt và lời nói trước khi chết của hai người giống hệt nhau, câu nói chưa hết lúc đó của họ đều có tên một người. 

 Diệp Thành biết cái tên đó là Nhược Hi. 

 Diệp Thành cũng biết hắn của tương lai và Diệp Tinh Thần của tương lai dù trả cái giá lớn như vậy cũng phải xuyên không tới thời đại này, mục đích của họ rất rõ ràng đó là phải giết một người tên Nhược Hi. 

 Hắn không chỉ một lần nhớ lại chuyện ở Vân Nhược Cốc hôm ấy, không phải ngẫu nhiên mà Hồng Trần lại đột ngột xuất hiện ở đó, mục tiêu của ông ta là Nhược Hi, mà người đánh bại Hồng Trần đêm đó là Sở Huyên – người bị kiếm Tru Tiên điều khiển. 

 Chỉ là hắn nhận ra quá muộn, Hồng Trần đã chết dưới kiếm của Sở Huyên, còn Sở Huyên thì chết dưới kiếm của hắn. Vì kiếm Tru Tiên, mọi chuyện đều trở thành chuyện không thể thay đổi một cách trời xui đất khiến. 

 Nhưng Nhược Hi trên vân đoàn rõ ràng chỉ là một người phàm, một người phàm không hơn không kém. 

 Dưới Tiên Luân Nhãn, Nhược Hi không có điều gì khác thường, hắn không phát hiện ra bất cứ điều kỳ lạ nào, vậy nên hắn không nghĩ ra lý do tại sao hắn của tương lai và Diệp Tinh Thần của tương lai lại muốn giết Nhược Hi. 

 Hắn lại một lần nữa ẩn Lục Đạo Tiên Luân Nhãn đi. 

 Một lần nữa, hắn khẳng định cô gái nhỏ bình thường trước mặt hoàn toàn không có bí mật động trời như hắn nghĩ. 

 Vì vậy hắn không nói những chuyện này với Đông Hoàng Thái Tâm, mục đích rất đơn giản, hắn không muốn cô bé bình thường này bị cuốn vào thế đạo đáng buồn của tu sĩ, hắn hy vọng Nhược Hi có thể sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. 

 Đêm đã về khuya. 

 Diệp Thành dời mắt, lấy một miếng mai rùa từ trong ngực ra, nó rất cổ, là thứ mà Chu Dịch ở cổ trấn Thanh Tiên nhờ hắn giữ. 

 Đột nhiên mai rùa khẽ rung, trên thân nó bắt đầu có văn lộ cổ xưa chuyển động, có đạo uẩn huyền diệu đan xen, mà Diệp Thành cũng bị đưa vào một ý cảnh kỳ diệu. 

 Vô tu thiên sĩ, chu thiên diễn hoá! 

 Diệp Thành nhắm mắt nói nhỏ. 

 Hắn đã khám phá ra bí mật của mai rùa, bên trong có ghi lại thiên cơ mà Chu Dịch biết, đó là một loại bí thuật, biết được thiên cơ, tính được vận mệnh. 

 Không biết qua bao lâu, quanh người hắn xuất hiện dị tượng cửu cung bát quái như ẩn như hiện tự xoay chuyển, dường như mọi vật trên thế gian này đều ở trong nó rồi được diễn hoá ra bản nguyên. 

 Đây là bí thuật đoạt Thiên Địa Tạo Hoá, trong ý cảnh huyền diệu đó, Diệp Thành chợt cảm thấy được mở mang tầm mắt. 

 Khi khám phá bí ẩn về Chu Thiên Diễn Hoá, Diệp Thành cũng phát hiện ra một bí mật khác, đó là lai lịch của Chu Dịch. 

 Ông lão tên Chu Dịch ấy có một truyền thừa vừa đáng sợ vừa đáng kính, ông ta không phải không có tu vi, cũng không phải người phàm bình thường mà là một ngoại lệ hiếm gặp trong thế giới tu sĩ. 

 Huyền cơ diễn hoá, độc nhất vô nhị. 

 Mạch này tu luyện bí thuật suy đoán, chính là điểm giới hạn giữa tu sĩ và người phàm, sức chiến đấu bằng không nhưng lại có thể suy đoán thiên địa, có lẽ đã biết quá nhiều thiên cơ nên người của mạch này đều không được chết yên lành. 

 Lúc này Diệp Thành đã hiểu dụng ý khi đó của Chu Dịch, đó là muốn truyền Chu Thiên Diễn Hoá lại. 

 Còn mục đích khác, hẳn là Chu Dịch đã tính được đến lúc Diệp Thành sẽ đi tìm những người đầu thai chuyển thế nên mới truyền bí thuật suy đoán của Chu Thiên Diễn Hoá lại cho hắn, có bí thuật này thì việc tìm người sẽ dễ dàng hơn. 

 Cảm ơn món quà của tiền bối! 

 Diệp Thành trở nên bình tĩnh hơn, hắn tiếp tục khám phá bí ẩn của Chu Thiên Diễn Hoá. 

 Hắn cần nhanh chóng lĩnh ngộ, chỉ khi nắm vững bí thuật suy đoán này mới có thể tìm được những người đầu thai chuyển thế một cách chính xác hơn, hành động có mục đích mới đỡ tốn sức. 

 Tất cả mọi điều ở đây đều được Đông Hoàng Thái Tâm ở Thiên Huyền Môn nhìn thấy hết. 

 Nhưng đôi mắt đẹp của Đông Hoàng Thái Tâm không nhìn Diệp Thành mà là nhìn Nhược Hi đang ngủ say trên vân đoàn cạnh Diệp Thành. 

 Bà đã không chỉ một lần nheo mắt, dù cách xa không biết bao nhiêu dặm nhưng bà vẫn có thể nhìn thấy sự phi thường của cô bé, trong mắt ánh lên ẩn ý sâu xa khó tả. 

 “Thần nữ, cô bé đó…”, Phục Nhai ở bên cạnh dời mắt khỏi màn nước huyễn thiên, nhìn Đông Hoàng Thái Tâm nhưng muốn nói lại thôi. 

 “Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn thời gian”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhạt nói: “Bây giờ xem ra người thứ ba thoát khỏi lục đạo luân hồi của Đại Sở là cô nhóc tên Nhược Hi này”. 

 “Nhưng rõ ràng cô bé không có gì đặc biệt mà, đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành cũng không nhìn ra manh mối nào”. 

 “Không có gì đặc biệt không có nghĩa cô bé không có điều khả nghi, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không nhìn ra manh mối không có nghĩa cô bé không có vấn đề”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi: “Có lẽ sự tồn tại của cô bé còn hơn hẳn Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, bây giờ xem ra Hồng Trần và Thần Huyền Phong nghịch thiên cải đạo xuyên không tới thời đại này đa phần là có liên quan tới cô nhóc ấy”. 

 “Ta không hiểu tại sao chuyện lớn như vậy mà Diệp Thành lại giấu Thiên Huyền Môn?”, Phục Nhai cau chặt lông mày. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.