Đêm đen tối tăm, gió lạnh thét gào.
Bài ca cổ tiễn đưa vẫn còn ngân dài, mang theo nỗi buồn đau vô hạn.
Phía Chung Giang đã đến, cao thủ Đại Sở cũng đến, đứng chật kín bốn phương trời.
Sư tôn!
Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly lần lượt tiến về phía trước, thân thể run lên như ông lão cao tuổi, mái tóc thoáng chốc bạc trắng, họ quỳ trước Hồng Trần, chẳng còn quan tâm đến thân phận của mình nữa mà gào thóc thật lớn.
Hồng Trần Tuyết cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt, cơ thể mảnh mai run lên, bà đứng ở nơi cách đó không xa, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía này.
Tim ta đau quá!
Phía Sở Linh cũng tới, cả phía Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du cũng đã tới, bọn họ đều ôm ngực.
Hồng Trần!
Ở đằng xa, một bóng dáng mảnh mai yếu ớt loạng choạng chạy lại, đó là Sở Linh Ngọc, cô ta điên cuồng đẩy đám đông ra chạy tới chỗ Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, ôm chặt Hồng Trần đã chết vào lòng, hai mắt lệ nhoà.
Thời gian như ngừng trôi, bức tranh thê lương khiến lòng người quặn đau.
Lại là một mối tình buồn thương, chờ đợi cả nghìn năm vẫn không có kết quả, trời cao cho một chút hy vọng rồi cuối cùng vẫn hoá thành tuyệt vọng.
Đời này không còn duyên được làm tân nương của chàng nữa.
Kiếp này họ cũng không thể bên nhau đến già.
Một đời một kiếp trong nháy mắt, vĩnh viễn dừng ở trấn nhỏ thế giới phàm trần nghìn năm trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654323/chuong-1417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.