Chương trước
Chương sau
Đêm đen tối tăm, gió lạnh thét gào. 

 Bài ca cổ tiễn đưa vẫn còn ngân dài, mang theo nỗi buồn đau vô hạn. 

 Phía Chung Giang đã đến, cao thủ Đại Sở cũng đến, đứng chật kín bốn phương trời. 

 Sư tôn! 

 Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly lần lượt tiến về phía trước, thân thể run lên như ông lão cao tuổi, mái tóc thoáng chốc bạc trắng, họ quỳ trước Hồng Trần, chẳng còn quan tâm đến thân phận của mình nữa mà gào thóc thật lớn. 

 Hồng Trần Tuyết cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt, cơ thể mảnh mai run lên, bà đứng ở nơi cách đó không xa, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía này. 

 Tim ta đau quá! 

 Phía Sở Linh cũng tới, cả phía Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du cũng đã tới, bọn họ đều ôm ngực. 

 Hồng Trần! 

 Ở đằng xa, một bóng dáng mảnh mai yếu ớt loạng choạng chạy lại, đó là Sở Linh Ngọc, cô ta điên cuồng đẩy đám đông ra chạy tới chỗ Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, ôm chặt Hồng Trần đã chết vào lòng, hai mắt lệ nhoà. 

 Thời gian như ngừng trôi, bức tranh thê lương khiến lòng người quặn đau. 

 Lại là một mối tình buồn thương, chờ đợi cả nghìn năm vẫn không có kết quả, trời cao cho một chút hy vọng rồi cuối cùng vẫn hoá thành tuyệt vọng. 

 Đời này không còn duyên được làm tân nương của chàng nữa. 

 Kiếp này họ cũng không thể bên nhau đến già. 

 Một đời một kiếp trong nháy mắt, vĩnh viễn dừng ở trấn nhỏ thế giới phàm trần nghìn năm trước. 

 Hỏi thế gian liệu có kiếp sau? Trăm chuyển nghìn hồi liệu có gặp lại nàng tóc dài xoã vai, nắm tay đi cùng tiếp tục tiền duyên? 

 Haiz! 

 Mọi người đều thầm thở dài, tình yêu trên đời là thứ khó hiểu nhất, người phàm khó thoát khỏi kiếp khổ, thần tiên chẳng phải cũng vậy sao? 

 Ầm! 

 Sự tĩnh lặng nơi đây cuối cùng vẫn bị âm thanh phía chân trời phá vỡ, lắng nghe kỹ mới biết là có đại chiến. 

 Diệp Thành đột nhiên đứng dậy, bước lên hư thiên như một đạo thần mang vô song, bay thẳng về phía đó, sát khí lạnh băng cuộn lên khắp trời, những nơi nó đi qua dù là núi cao hay sông lớn đều kết thành băng. 

 Sau đó phía Thái Hư Cổ Long cũng lần lượt theo sau, đại quân Thiên Đình cũng vậy, đoàn quân đông nghịt áp đảo bầu trời. 

 Trên thương nguyên hoang tàn chỉ còn lại người của Thiên Tông thế gia cùng với Sở Linh Ngọc và Hồng Trần đang được cô ngây ngốc ôm chặt trong lòng. 

 Thiên Tông Lão Tổ đứng yên bất động như pho tượng đá, không nói lời nào, ông có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can của con gái, chờ đợi cả nghìn năm nhưng còn đau khổ hơn cả nghìn năm trước. 

 Có lúc ông nghĩ nếu một nghìn năm trước ông không can thiệp, có lẽ đây sẽ là một mối tình đẹp. 

 Cô cô! 

 Lăng Hạo hét lên, cắt ngang suy nghĩ của Thiên Tông Lão Tổ. 

 Sở Linh Ngọc đang hoá đạo, mái tóc dài từng sợi từng sợi hoá thành màu tuyết trắng, ngọn lửa linh hồn dập dờn, không ngừng lụi tàn, cơ thể cô cũng dần hoá thành tro bụi theo gió với Hồng Trần. 

 Cao thủ của Thiên Tông thế gia tiến lên nhưng bị Thiên Tông Lão Tổ phất tay ngăn lại. 

 Thôi bỏ đi! 

 Giọng Thiên Tông Lão Tổ khàn đặc, ông lặng lẽ xoay người, trong gió lạnh, bóng lưng ông rất tiêu điều, bước đi loạng choạng, trông ông như già đi rất nhiều. 

 Ông hiểu con gái mình hơn ai hết, ông già rồi, con gái ông cũng già rồi, quy tịch cùng người mình yêu có lẽ mới là tâm nguyện lớn nhất của cô, ông không muốn ngăn cản nữa, mà cũng không ngăn cản được. 

 Gió nhẹ thổi qua, Sở Linh Ngọc và Hồng Trần cùng hoá thành bụi, hoà vào nhau cùng với tình yêu, theo gió bay đến phương xa. 

 Cung tiễn sư tôn! 

 Phía Chung Giang quỳ rạp dưới đất, lệ nhoà đôi mắt. 

 Cơ thể Hồng Trần Tuyết run lên, vào lúc Hồng Trần tan biến, bà cũng ngã khuỵu xuống đất, nước mắt long lanh như pha lê lăn trên gò má xinh đẹp, bà vẫn chưa nói ra tình yêu đã giấu kín cả nghìn năm của mình. 

 Kiếp này không còn Hồng Trần nữa, tuyết trong hồng trần phải vì ai mà bay lượn, vì ai mà múa đây? 

 Bà cũng già rồi, mái tóc dài trở nên trắng như tuyết, đung đưa theo hồng trần, thê lương mà buồn bã. 

 Giết! 

 Ở phía chân trời xa, tiếng hô giết rung chuyển đất trời. 

 Nhìn ra xa, đó là cả biển người đang kéo đến nhưng vẫn không ngăn được nữ tử áo trắng cầm kiếm Tru Tiên, đại quân mấy triệu người bị giết thây chất thành núi, máu chảy thành sông. 

 Không biết đến lúc nào tiếng hô giết mới dừng lại. 

 Đại quân Thiên Đình ở khắp các nơi, bao vây nữ tử áo trắng ở giữa, đội quân có tới cả chục triệu tu sĩ. 

 Nhưng vùng trời nữ tử tóc trắng đang đứng lại trở nên rất kỳ lạ. 

 Đó là một khoảng hố đen không gian với bán kính mười nghìn trượng, chính giữa hố đen có một vùng đất nghìn trượng đang lơ lửng, mà nữ tử tóc trắng thì đứng trên vùng đất bán kính nghìn trượng đó. 


 Dừng! 

 Tiêu Phong điện chủ phân điện thứ nhất của Thiên Đình chợt hô vang, nheo mắt nhìn chằm chằm hố đen không gian, dường như biết đó là gì. Đó là một nơi chết chóc, đi vào bao nhiêu người sẽ bị hút hết bấy nhiêu. 

 Dùng hư thiên sát trận! 

 Tiêu Phong vung sát kiếm, chỉ vào nữ tử tóc trắng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.