Trong đại điện, Triệu Dục và Mẫu hậu của Tịch Nhan dìu nhau bước ra, khi nhìn thấy Tịch Nhan, họ không nói lời nào, hai mắt rưng rưng, tóc đã bạc trắng, chỉ khi nhìn thấy Tịch Nhan mới như có vẻ trẻ ra.
Bái kiến thượng tiên!
Sau khi kích động, Triệu Dực rất lễ phép muốn hành lễ với Diệp Thành nhưng được Diệp Thành tế ra một lực nhẹ nhàng đỡ lấy.
Đã lâu không về, đương nhiên Tịch Nhan sẽ không về quá sớm, còn phía Diệp Thành cùng đến cũng không đi ngay.
Sau khi dùng bữa, các cô gái khoác tay nhau chạy ra đường lớn ồn ào của thế giới phàm trần.
Hầu hết các cô đều là lần đầu đến thế giới phàm trần, mọi thứ ở đây đều mới mẻ đối với các cô, các cô là tiên nhưng ở nơi đây lại giống như những cô gái nhỏ chưa trải sự đời.
Còn Diệp Thành thì lại đóng vai người xách túi rất tận tình, lặng lẽ đi theo sau bọn họ.
Nhìn bọn họ vô ưu vô lo, hắn cũng hiếm khi nở nụ cười ấm áp, nhưng hắn không được sung sướng như Diệp Tinh Thần, hắn khiến ông trời nổi giận, phải hứng chịu thiên khiển, tình duyên của hắn chắc chắn sẽ phải long đong.
Đường phố náo nhiệt vì sự xuất hiện của họ mà càng thêm sôi động.
Chủ yếu là khí chất của họ, ai cũng quần áo tung bay, không nhuốm bụi trần tựa như những bậc thần tiên, ai cũng có dung nhan vô song, dù là lưu manh đầu đường hay chủ công quý tộc thì đúng là từng đợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654314/chuong-1408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.