Chương trước
Chương sau
Cả ngày hôm sau Diệp Thành đều ở trên đỉnh núi, dùng sức mạnh huyết mạch để khôi phục Hỗn Độn Thần Đỉnh. 

 Mãi đến khi màn đêm buông xuống hắn mới xuống núi, cùng Sở Linh và Sở Huyên đi vào truyền tống trận thông đến trụ sở của Thiên Đình. Hiện nay Thiên Đình đã chọn được cửu đại chân truyền, hắn là Thánh chủ đương nhiên phải có mặt. 

 Nhưng bầu không khí trong thông đạo truyền tống lại hơi gượng gạo. 

 Diệp Thành nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, thậm chí còn hơi lắc đầu, thi thoảng Sở Huyên sẽ quay sang lườm hắn, chỉ có Sở Linh bị kẹp giữa thỉnh thoảng lại nhìn hai người rồi cười trộm. 

 “Tỷ à, chân tỷ có còn đau không?”, Sở Linh lên tiếng hỏi, chớp chớp đôi mắt đẹp, nghiêm túc nhìn Sở Huyên. 

 “Linh Nhi”, Sở Huyên bực bội, trừng mắt nhìn Sở Linh, nói không đau là giả, đến giờ cô vẫn không hiểu nổi, nơi đó của nam nhân đều cứng như sắt vậy hả? 

 “Chuyện đã hứa thì không được chơi xấu”, Sở Linh vẫn ra vẻ nghiêm túc, muốn cười lắm nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. 

 “Rốt cuộc muội giúp ta hay là giúp hắn hả?”, Sở Huyên vừa xấu hổ vừa tức giận, hai má ửng hồng. 

 “Muội theo lẽ phải chứ không thiên vị người thân, ừm, muội vẫn nên giúp tướng công của muội thì hơn!”, Sở Linh nói xong rất tự giác đứng dịch về phía Diệp Thành, rồi lại rất tự giác khoác tay hắn. 

 “Linh Nhi, nàng đúng là càng ngày càng hiểu chuyện”, Diệp Thành nói một câu đầy ẩn ý. 

 “Chàng đừng khen ta như vậy, người ta sẽ ngại đó!”, Sở Linh uốn éo cơ thể, mang theo vẻ thẹn thùng quyến rũ của phái nữ, đôi mắt đẹp trong veo như nước mang theo sự dịu dàng duyên dáng. 

 “Ta rất thích dáng vẻ ngượng ngùng này của nàng”, Diệp Thành cũng rất phối hợp, hắn đưa tay nâng cằm Sở Linh lên, thoải mái ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế của cô như chốn không người. 

 Ha ha ha… 

 Nhìn họ như vậy, Sở Huyên ở bên cạnh ôm bụng cười khúc khích. 

 Thấy thế, Diệp Thành đang định diễn tiếp chợt thảng thốt, quan sát Sở Huyên một lượt từ trên xuống dưới, hắn không hiểu sao Sở Huyên lại cười như thế, hơn nữa còn cười một cách… rất không bình thường. 

 “Tỷ à, muội đã bảo rồi! Hắn không nhận ra đâu”, Sở Huyên lên tiếng, mở miệng lại gọi Sở Linh là tỷ, đặc biệt là khi thấy khuôn mặt ngơ ngác của Diệp Thành, cô lại cười đến nỗi chảy cả nước mắt. 

 Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn thật sự ngớ người. 

 Đúng vậy, hắn ngây người rồi, nhìn Sở Linh đang khoác tay mình với vẻ mặt cực kỳ vi diệu. Ồ không phải, nói chính xác hơn phải là Sở Huyên mới đúng. 

 “Ngạc nhiên không?”, Sở Huyên chớp mắt, cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành đang ngỡ ngàng. 

 “Ngạc… Ngạc nhiên lắm”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không biết được sư phụ của mình còn có thể diễn quyến rũ như vậy, đến hắn là Thánh chủ Thiên Đình mà cũng bị lừa xoay vòng vòng. 

 “Vậy ngươi cứ ở đó mà từ từ ngạc nhiên, đi thôi tỷ”, Sở Linh bước lên kéo Sở Huyên đi rồi chạy mất, để lại Diệp Thành vẫn đang ngẩn người đứng đó. 

 “Một đời anh minh của ta!”, mãi đến khi Sở Linh và Sở Huyên biến mất, Diệp Thành mới ôm mặt, hắn thông minh như thế mà lại bị hai tỷ muội này lừa, đúng là thần kỳ. 

 Không biết đến lúc nào hắn mới đi theo, cho tới khi ra khỏi truyền tống trận, hắn vẫn còn chưa hoàn hồn. 

 “Bái kiến Thánh chủ!” 

 Trưởng lão đứng gác trước truyền tống trận cung kính hành lễ, lúc này hắn mới trở về thực tại. 

 “Mọi người cứ làm việc đi!” 

 Hắn thản nhiên đáp lại một câu rồi bước ra khỏi Địa Cung. 

 Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở đại điện của Thiên Đình. 

 Đập vào mắt hắn là một khoảng trời sao, bao lâu vô tận hệt như trời sao thật, khiến người ta mê mẩn. 

 “Thái Cổ Tinh Thiên quả nhiên bá đạo!”, Cổ Tam Thông đứng dưới bản đồ sao, giống như tên ngốc ngửa đầu nhìn ngắm sao trời, ông ta tinh thông pháp trận kết giới, nhưng nhìn thấy Thái Cổ Tinh Thiên này mới biết mình đúng là ếch ngồi đáy giếng. 

 “Ở Hằng Nhạc, tiền bối chưa được thấy sao?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Cổ Tam Thông. 

 “Nhìn thấy cái con khỉ ấy!”, Cổ Tam Thông bĩu môi: “Từ khi con rồng kia vào đại điện Hằng Nhạc thì đại điện đã bị chiếm mất, ai vào được đâu! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy”. 

 “Xem ra người bị đả kích rất lớn”, Diệp Thành bật cười. 

 “Có thể không bị đả kích được sao? Lão ta đã đứng đây cả đêm không chợp mắt rồi”, Vô Nhai Đạo Nhân thở dài. 

 “Quả là kiên trì”. 

 “Thánh chủ, Ngọc Nhi có làm loạn ở Hằng Nhạc không?”, Thiên Tông Lão Tổ đi vào, ngượng ngùng nhìn Diệp Thành. 

 “Tiền bối yên tâm, con đã thuyết phục được rồi”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, Thiên Tông Lão Tổ thở dài, sự thật chứng minh, con gái của ông cũng chỉ có thanh niên trước mặt này trị được! 

 “Người tới xem chiến cũng đông phết chứ!”, khi Thiên Tông Lão Tổ thở dài thì Diệp Thành đã quan sát Thái Cổ Tinh Thiên, vì từ đây hắn có thể nhìn thấy rõ ràng rất nhiều ngôi sao nhỏ đang di chuyển, bốn phương tám hướng đều có, số lượng không ít. 

 “Lúc ngươi dạo chơi thì mấy lão già chúng ta lại bàn bạc thêm một chút”, Chung Giang mỉm cười: “Thiên Đình đã chọn được cửu đại chân truyền, vậy thì đệ tử thế hệ Huyền Tự của tám mốt môn chín điện tam tông đều có tư cách tham gia”. 

 “Đúng là ta đã bỏ sót điều này”, Diệp Thành sờ cằm: “Địa điểm thi có chứa được nhiều người như vậy không?” 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.