Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, trời còn chưa sáng mà Hằng Nhạc Tông đã tập trung rất đông người, phần lớn là các đệ tử trẻ tuổi, mà các trưởng lão cũng không ít. 

 Cuộc thi tam tông đang tới gần, họ phải tới trụ sở của Thiên Đình trước, giống như năm xưa Dương Đỉnh Thiên dẫn nhóm Liễu Dật đến Chính Dương Tông vậy, khác biệt là lần này người dẫn đầu là chưởng giáo Hằng Nhạc – Liễu Dật. 

 “Mập này, đi thi đừng có làm lão tử mất mặt đấy”, ở một góc trong đám đông, Hùng Nhị lắc lư thân hình mập mạp đi vào, dặn dò một cậu nhóc mũm mĩm, hắn ta nói rất ra dáng, cũng khá giống tư thái của người làm sư phụ. 

 Đúng vậy, tên mập này cũng nhận đồ đệ, hơn nữa kỳ tích là cậu nhóc đã trở thành một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc. 

 Nhưng nói đến đồ nhi của hắn ta thì thật sự rất giống sư phụ, không nói đến tu vi và thực lực mà chỉ nói đến dáng người mập mạp kia, nhìn chỉ mới chừng mười một mười hai tuổi, nhưng dáng người thì lại vô cùng mập. 

 Nhìn từ xa hai người họ là một phong cảnh đẹp, nhìn thoáng qua là hai đụn thịt, nhìn kỹ mới phát hiện là hai người. 

 “Thắng thua không quan trọng, quan trọng là phải đẹp trai”, bên này Tạ Vân cũng đi tới, bên cạnh còn có một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, bình thường hơn đồ nhi của Hùng Nhị rất nhiều, so ra thì khí chất của cậu nhóc này cũng có phần giống Tạ Vân, là kiểu bất cần đời, vô liêm sỉ. 

 “Nhìn thấy tên mập kia không? Nếu gặp cậu ta trên sàn đấu thì hãy dùng tuyệt kỹ mà sư phụ dạy cho con”, Tạ Vân vỗ vai đồ nhi nhà mình với vẻ đầy ý tứ, nói rồi còn đưa mắt nhìn Hùng Nhị và đồ nhi của hắn ta. 

 “Sư phụ, làm… làm vậy không hay lắm!”, đồ nhi của Tạ Vân ho khan. 

 “Có gì không hay? Bình thường con đá suốt cơ mà, đừng tưởng ta không biết”. 

 “Lần này thì khác, con đang đi giày sắt”, đồ nhi của Tạ Vân ngoáy tai. 

 “Tiểu tử, con có thể ra quân được rồi”, Tạ Vân vỗ mạnh lên vai đồ nhi, liếc nhìn đôi giày sắt mà cậu nhóc đang đi, đôi giày sáng loáng một cách lạ thường! 

 “Tham gia thì đánh cho tử tế nhé”, bên này Hoắc Đằng cũng đi tới, bên cạnh cũng có một đệ tử. 

 Kể ra cũng hay, đồ nhi của Hùng Nhị giống Hùng Nhị, đồ nhi của Tạ Vân giống Tạ Vân, đồ nhi của Hoắc Đằng cũng khá giống Hoắc Đằng, không phải tu vi và thực lực mà là khí chất, tuy tuổi không lớn nhưng cậu nhóc cao lớn thô kệch, cao hơn các bạn cùng lứa rất nhiều. 

 “Nào, cầm lấy”, vừa đi Hoắc Đằng vừa lén nhét túi đựng đồ cho đồ nhi của mình, nói xong còn nháy mắt với cậu nhóc: “Khi cần thiết cũng có ích đấy”. 

 “Con nói này sư phụ, đây là cuộc thi lớn trước toàn dân thiên hạ, làm thế này không hay đâu!”, đồ nhi của Hoắc Đằng ho khan một tiếng: “Làm vậy, liệu… liệu con có bị kéo ra ngoài đánh chết không?” 

 “Yên tâm, đánh không chết được”. 

 “Con muốn về nhà”. 

 “Lão tử thật sự rất thích đức hạnh không biết xấu hổ của ba tên này”, nhìn Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng, Tư Đồ Nam sờ cằm đầy ẩn ý. 

 “Sư phụ, con cũng thích đức hạnh không biết xấu hổ của người”, bên cạnh, một thiếu niên cũng học theo dáng vẻ của hắn ta, sờ cằm ra vẻ trầm tư. 

 “Thằng nhóc này”, Tư Đồ Nam nhéo tai thiếu niên đó: “Hôm nay ta không quản lý con là con định lên trời luôn hả! Con ghê gớm như vậy sao không vào được chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc?” 

 “Không thể trách con được, tại bọn họ chơi thuyết âm mưu”. 

 “Âm mưu? Lão tử dạy con không ít nhé, là con chẳng chịu dùng chiêu nào”. 

 “Còn các con nữa”, mặt Tư Đồ Nam tối sầm, xử lý đồ nhi nhà mình xong lại nhìn sang đồ nhi của phía Nhiếp Phong và Đoàn Ngự: “Có mất mặt không? Mất mặt không hả? Sư phụ của các con tốt xấu gì cũng đều là thế hệ chín đại đệ tử chân truyền trước đây của Hằng Nhạc, các con thì hay rồi, đứa nào đứa đấy bị đánh bại hết, có cần mặt mũi nữa không?” 

 Tên này như ăn phải thuốc súng, phát huy hết tinh thần vô liêm sỉ của mình, nước miếng văng khắp trời, phía Đoàn Ngự rất tự giác lùi về sau một hai bước, tựa hồ chúng ta không quen tên này. 

 Nhưng nói ra cũng đúng, phía Liễu Dật và Nhiếp Phong trước đây đều thuộc nhóm cửu đại chân truyền, thế mà đệ tử của họ lại chẳng có ai nằm trong số đó, ngược lại là Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng, ba tên này tìm được đồ nhi bảo bối có thiên phú cực cao, lọt được vào nhóm cửu đại chân truyền của Hằng Nhạc. 

 Đúng là trước khác nay khác, sư phụ không làm được thì để đồ nhi giúp nở mày nở mặt. 

 Dương Đỉnh Thiên và những người khác nhìn thấy cảnh này mà cảm khái! Năm xưa cũng như bây giờ, họ đã già rồi. 

 “Cung Tiểu Thiên Nhi, Thiếu Vũ, Vương Bưu, vào hàng”, giữa những tiếng xì xào, một trưởng lão cất giọng gọi. 

 “Vâng, vâng”, đồ nhi của Hùng Nhị, đồ nhi của Tạ Vân và đồ nhi của Hoắc Đằng lần lượt chạy lên bục cao. 

 Cùng lên với mấy cậu còn có năm đệ tử khác, đều trạc tuổi nhau, cùng là đệ tử của Hằng Nhạc, còn Tịch Nhan đứng thứ nhất thì đang ở trụ sở của Thiên Đình, không trong hàng ngũ ở đây. 

 “Bái kiến chưởng giáo!” 

 Chẳng mấy chốc Liễu Dật đã đến, phong thái ưu nhã, không có khí tức của tu sĩ, cũng không thấy dáng vẻ của chưởng giáo, các nữ đệ tử bên dưới nhìn mà hai mắt lấp lánh, nhưng họ cũng chỉ nghĩ thế thôi, vì dù sao chưởng giáo cũng đã có Nam Cung Nguyệt rồi. 

 “Xuất phát!” 

 Liễu Dật nhìn quanh phía dưới một lượt, giọng nói ấm áp vang vọng trong không gian rất lâu. 

 A…! 

 Hắn ta vừa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết vọng lại từ Ngọc Nữ Phong, khiến đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều sững sờ. 

 “Xuất… Xuất phát thôi!” 

 Liễu Dật ho khan rồi lại nói. Mỗi người trước khi đi vào đại điện của Hằng Nhạc Tông đều nhìn về hướng Ngọc Nữ Phong với vẻ mặt kỳ quái. 

 Mọi người phản ứng lại sau đó lần lượt đi theo, ai nấy miệng đều lẩm bẩm, vẻ mặt cũng đặc sắc như Liễu Dật, nếu họ đoán không nhầm thì tiếng hét thảm lúc trước chính là của Diệp Thành. 

 Phải nói thế nào đây? Thánh chủ của Thiên Đình đúng là Thánh chủ của Thiên Đình, đến tiếng gào thét cũng bá khí như vậy. 

 Trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đũng quần, nước mắt lưng tròng, xem ra lúc trước đã bị đánh rất mạnh: “Sở Huyên, người ra tay thật đấy à!” 

 “Tỷ, tỷ làm gì vậy?”, người lên tiếng đầu tiên là Sở Linh, cô ngồi xổm dưới đất thương hại nhìn Diệp Thành. 

 Cảnh tượng hôm nay cô đã nhìn thấy hết, sáng sớm cô còn đang cười đùa với Diệp Thành, Sở Huyên vừa ngủ dậy đã đi tới, không nói lời nào đá thẳng vào đũng quần Diệp Thành. 

 Oa! Đau quá! 

 Diệp Thành tội nghiệp khóc ngay tại chỗ, dù là Thánh chủ Thiên Đình, đường đường là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên, bị đá vào nơi đó thì cảm giác cũng vẫn rất vi diệu. 

 “Diệp Thành, ngươi không bị đá hỏng chứ!”, Sở Linh vỗ vai Diệp Thành. 

 “Là hắn giở trò lưu manh trước”, cách đó không xa, Sở Huyên vừa giận vừa xấu hổ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành, dù là phu thê nhưng bị làm vậy bất cứ nữ nhân nào cũng khó chấp nhận được, phải không! 

 “Giở trò lưu manh?”, Sở Linh sửng sốt, vô thức nhìn Diệp Thành. 

 “Trời đất chứng giám, lão tử không giở trò lưu manh”, Diệp Thành muốn khóc mà không ra nước mắt, khuôn mặt rối rắm. 

 “Còn nói không có! Vậy tại sao tối qua ngươi lại làm ta ngất đi?” 

 “Nhưng ta không làm gì cả”. 

 “Quỷ mới tin ngươi”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Diệp Thành rồi quay người đi vào Ngọc Linh Các, trước khi đi còn xoa chân, bây giờ cô mới thấy sao đau thế! 

 “Đi rồi, đừng giả vờ nữa”, thấy Sở Huyên đã đóng cửa phòng, Sở Linh mới che miệng cười trộm nhìn Diệp Thành. 

 “Đi rồi à?” 

 “Đi rồi”. 


 “Không tin nàng có thể đi kiểm tra”. 

 “Phải… Phải kiểm tra thế nào chứ?”, hai má Sở Linh đỏ bừng, cô cũng không thể vạch hai chân Sở Huyên ra kiểm tra xem cô ấy có còn nguyên hay không được. 

 “Nhìn thấy cây gậy kia không, lấy nó chọc vào thử xem”. 

 “Ngươi cút đi cho ta”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.