Chương trước
Chương sau
Sở Linh Ngọc bị đưa đi, Diệp Thành đứng trên đỉnh núi day trán. 

 Sở Linh Ngọc lại là thê tử của Hồng Trần, việc này có đánh vỡ đầu hắn cũng nghĩ không ra, mọi thứ bất ngờ đến mức thú vị. 

 Haiz! 

 Không biết từ bao giờ mới có tiếng thở dài vang lên, Thiên Tông Lão Tổ bước lên đỉnh núi, ông ta ngồi cạnh Diệp Thành. 

 “Tiền bối, người giấu vãn bối khổ sở quá”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Thiên Tông Lão Tổ, hắn lại lần nữa tặc lưỡi, “nếu vãn bối đoán không nhầm thì năm xưa người từng gặp Hồng Trần”. 

 “Quả thực là vậy”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu không phủ nhận, “năm xưa khi lần đầu gặp ngươi ở Thiên Tông thế gia, ta có phần ngờ vực, trên đời này sao lại có người giống nhau như vậy sao?” 

 “Không thể phủ nhận người rất có bản lĩnh diễn, vãn bối thật khâm phục”, Diệp Thành day trán. 

 “Diễn có thật thì cũng không thể địch lại nổi hiện thực mà”, Thiên Tông Lão Tổ ngồi xuống, ông ta đưa mắt nhìn vào hư vô: “Năm xưa Ngọc Nhi ứng kiếp, tu vi tán tận, ta đã phong ấn kí ức của nó đưa nó tới thế giới người phàm, coi như tôi luyện nhưng nào ngờ lại có mối nhân duyên có mở đầu mà không có kết thúc vận vào thân”. 

 “Sở Linh Ngọc gặp Hồng Trần sao?”, Diệp Thành đưa vò rượu cho Thiên Tông Lão Tổ. 

 “Đúng vậy”, Thiên Tông Lão Tổ nhận lấy vò rượu: “Ngọc Nhi không có kí ức tu vi, hồng Trần cũng đờ đẫn, cả hai cứ thế gặp nhau trong tình trạng này rồi đến bên nhau ở thế giới người phàm”. 

 “Hồng Trần đờ đẫn, Sở Linh Ngọc lúc đó là người phàm”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong đầu hắn chợt như vỡ ra điều gì đó, chuyện này nghe có phần giống với chuyện của hắn và Liễu Như Yên. 

 “Đây là lần đầu tiên ta gặp Hồng Trần, đó là vào buổi tối mà hai người thành thân”, Thiên Tông Lão Tổ không nhận ra trạngt hái khác thường của Diệp Thành, ông ta vẫn chậm rãi lên tiếng: “Ngọc Nhi không có kí ức của tu sĩ nên không biết nhưng sao ta có thể không nhìn ra mặc dù Hồng Trần đờ đẫn nhưng lại mạnh đến kinh người”. 

 “Cho nên tiền bối cứ thế chia rẽ bọn họ?” 

 “Lão phu sao có thể chia rẽ đôi uyên ương?”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, “thành thân thì thành thân, ta không phải là người lạc hậu nhưng ta cũng không thể để cho con rể của mình cứ mãi đờ đẫn như thế cho nên tối hôm thành thân của cả hai, ta đã trị thương cho hắn nhưng lại đổi lại thức tỉnh một luồng sức mạnh vừa thần bí lại mạnh mẽ trong cơ thể hắn, hắn phát điên, đến ta cũng bị thương trầm trọng, cái gọi là đạo thương chính là do hắn để lại, ta may mắn gặp được Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy của các ngươi, cũng chính là Hồng Trần nhưng hắn ta lại không nhận ra ta, còn ta cũng không nói rõ ràng, việc này ta giấu vài trăm năm, đến cả Chung Giang cũng không biết”. 

 “Linh Nhi từng nói có người từng dùng vong tình chú với mình, đây chính là kiệt tác của người sao?”, Diệp Thành nhìn Thiên Tông Lão Tổ thăm dò. 

 “Năm xưa sau khi Hồng Trần phát điên ta bèn đưa Ngọc Nhi quay về giới tu sĩ”, Thiên Tông Lão Tổ hít vào một hơi thật sâu, “khả năng của nó rất cao, lại lần nữa quay lại con đường tu luyện, càng tu luyện càng mạnh mẽ nhưng Hồng Trần chính là nỗi day dứt trong lòng nó, chỉ cần mỗi lần tu vi tiến giới thì tâm cảnh phản phệ, vài lần suýt chút nữa hoá thành tàn tro. Ta rất bất lực nên đành phải phong ấn kí ức của nó, vì không muốn nó lại lần nữa nhớ về Hồng Trần, ta còn dùng vong tình chú, ngặt nỗi việc trên đời này lại quá đối kì diệu, cho dù là vậy thì cũng không ngăn nổi chữ tình. Nó đã phá được phong ấn của hắn, cái gọi là vong tình chú cũng theo năm tháng mà hoá thành vô dụng, kí ức mất đi dần dần quay về”. 

 “Chẳng trách mà những năm tháng đó Sở Linh Ngọc giống như hoá thành một người khác vậy, chẳng trách mà từ đó trở đi mỗi lần nhìn thấy vãn bối thì cô ấy đều rất kì lạ”, Diệp Thành xoa cằm. 

 “Mãi cho tới khi gặp ngươi”, Thiên Tông Lão Tổ vẫn nói tiếp, “ta còn tưởng rằng ngươi chính là Hồng Trần chuyển kiếp, hai người thực sự trông quá giống nhau, và điểm trùng hợp đó là ngươi cũng có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ngươi cũng làm Thánh Chủ của Viêm Hoàng, giống như cùng một người vậy. Ta tưởng trời cao có mắt phái ngươi xuống để giải cứu Ngọc Nhi của ta”. 

 “Cho nên năm xưa người muốn con làm con rể của mình là vì vậy chứ không phải vì coi trọng khả năng của con, mục đích cuối cùng chính là muốn nhờ con gỡ đi nút thắt trong lòng cô ấy”, Diệp Thành lại nhấp một ngụm rượu. 

 “Ta thừa nhận ta đang lợi dụng ngươi”, Thiên Tông Lão Tổ nói với vẻ mặt áy náy. 

 “Tiền bối không cần tự trách, con hiểu”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Đáng tiếc kế hoạch của ta không thể theo kịp mọi sự thay đổi”, Thiên Tông Lão Tổ cười tự giễu, “năm xưa khi mới khởi đầu của Viêm Hoàng thực sự cần một đồng minh đủ mạnh, lại thêm uy danh của Thiên Tông thế gia ta, ta vốn cho rằng ta sẽ vui vẻ mà đồng ý với cái gọi là mối hôn nhân chính trị nhưng đáng tiếc ta lại lần nữa quên đi một chữ tình”. 

 “Hồng Trần còn sống, tiền bối có lẽ rất bất ngờ”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Ta đang nghĩ có phải là trời xanh thương ta, thương con gái ta nên mới cho cả hai tiếp tục mối nhân duyên đó không?”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, “nhưng ta hiểu rõ hơn ai hết Hồng Trần không phải là một người bình thường, hắn quá thần bí, thần bí đến mức khiến ta phải kiêng dè, cho dù hắn còn sống thì những gì để lại cho Ngọc Nhi cũng vẫn chỉ là một đoạn tình duyên đầy đau đớn”. 

 “Hai người họ đã có con chưa ạ?” 

 “Ngọc Nhi vẫn là trinh nữ, năm xưa ta không muốn con gái mình lấy một người đờ đẫn nên mới ra tay trị thương cho Hồng Trần vào đêm hôm đó, thế nhưng không những không trị được mà ngược lại còn khiến hắn bị điên”. 

 “Tiền bối đến đúng lúc lắm”, vẻ mặt Diệp Thành rất kì quái, một đêm động phòng vốn dĩ sắp diễn ra thì lại bị ông ta làm loạn. 

 Thiên Tông Lão Tổ lắc đầu cười, ông ta không lên tiếng nữa mà chỉ trút rượu vào miệng uống tiếp. 

 Diệp Thành cũng giữ im lặng. 

 Hắn không trách động cơ năm xưa của Thiên Tông Lão Tổ, là một phụ thân, vì con gái của mình nên đó chỉ là hành động bất đắc dĩ. Ông ta chỉ đang cảm thán, cảm thán nhiều chuyện trên đời, thực sự quá kì lạ. 

 “Mấy ngày tiếp theo vãn bối e rằng phải hạn chế sự tự do của Sở Linh Ngọc”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng, “hi vọng tiền bối lượng thứ”. 

 “Vậy phiền Thánh Chủ rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nói với giọng cảm kích, ở Thiên Đình hiện giờ người có thể giữ chân con gái ông ta có lẽ cũng chỉ có người thanh niên này thôi, mặc dù thủ đoạn của hắn có phần tàn nhẫn nhưng lại có tác dụng. 

 “Tiền bối nặng lời rồi”. 

 “Vậy thì ta về trước đây”, Thiên Tông Lão Tổ đứng dậy, cuối cùng ông ta nhìn về hpias Sở Linh Ngọc đang bị giữ chân rồi lại thở dài quay người biến mất. 

 Sau khi ông ta rời đi, Diệp Thành vẫn còn đứng trên đỉnh núi đó rất lâu. 

 Một câu chuyện quá khứ khiến người ta phải chấn động, khiến hắn bất giác chợt đồng cảm với Hồng Trần và Sở Linh Ngọc. 

 Có thể nói hắn đã từng có trải nghiệm tương tự như vậy với Liễu Như Yên. 

 Thế nhưng Sở Linh Ngọc và Hồng Trần lại may mắn hơn bọn họ, chí ít thì Hồng Trần vẫn chưa qua đời, còn Liễu Như Yên chỉ để lại một cây đàn cổ lặng thinh, tu sĩ và người phàm sẽ có kết cục tốt đẹp sao? 

 Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới dic huyển. 

 Sau khi xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng ở địa cung của Hằng Nhạc Tông, Sở Linh Ngọc ngồi trên một tế đàn và bị phong ấn ở đó. 


 “Ta là thê tử của huynh ấy, huynh ấy là trượng phu của ta, ta không sợ ông ấy, ông ấy cũng sẽ không làm hại ta”. 

 “Vậy thì người cứ ở Hằng Nhạc Tông đợi đi”, Diệp Thành chậm rãi nói, “ông ấy sẽ tới, sớm thôi”. 

 “Ngươi chắc chắn vậy sao?”, Sở Linh Ngọc kích động nhìn Diệp Thành. 

 “Chắc chắn”, Diệp Thành quay người rời đi, chỉ có giọng nói vang vọng lại trong địa cung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.