Chương trước
Chương sau
Haiz! 

 Thiên Tông Lão Tổ thở dài, ông ta cũng đi theo khiến nhóm Sở Huyên nhìn mà khó hiểu. 

 Ở nơi rất sâu của Hằng Nhạc Tông, trên một đỉnh núi, Sở Linh Ngọc đứng đó, sau đó đến Diệp Thành xuất hiện, Thiên Tông Lão Tổ cũng tới đây cùng nhưng ông ta đưa mắt nhìn ngọn núi một lần rồi cuối cùng quyết định không đi tới mà chỉ hít vào một hơi thật sâu. 

 Trên đỉnh núi, Diệp Thành tìm cho mình một phiến đá lấy vò rượu ra, hắn hào hứng nhìn Sở Linh Ngọc: “Giờ tiền bối có thể nói được chưa?” 

 “Có phải ngươi từng gặp Hồng Trần không?”, Sở Linh Ngọc nhìn thẳng vào Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo hi vọng, cô chỉ hi vọng người thanh niên trước mặt có thể cho mình một đáp án chính xác. 

 Diệp Thành cau mày, hắn hơi thẫn thờ, không ngờ Sở Linh Ngọc lại hỏi về chuyện của Hồng Trần. 

 Đây chính là thắc mắc đầu tiên của hắn. 

 Còn thắc mắc thứ hai đó là Sở Linh Ngọc biết được tin này từ đâu? Việc liên quan đến Hồng Trần cũng chỉ có hắn và bốn vị tôn ở Viêm Hoàng biết, trên một ý nghĩa nhất định nào đó mà nói thì đây chính là chuyện cơ mật tối cao của Thiên Đình. 

 Vả lại nhìn vẻ mặt trước đó của Thiên Tông Lão Tổ thì rõ ràng là ông ta cũng biết. 

 Điều này khiến Diệp Thành có phần bị động, bọn họ không thể nào nghe lén chuyện ngày hôm đó, khả năng duy nhất chính là phía Chung Giang tiết lộ bí mật. 

 “Có phải ngươi đã từng gặp Hồng Trần không?”, thấy Diệp Thành im lặng, Sở Linh Ngọc lại lần nữa hỏi. 

 “Đúng vậy”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời, hắn vẫn chưa nghĩ ra được là ai tiết lộ thông tin, hắn không thể lôi phía Chung Giang ra để truy tội. 

 “Ông ấy ở đâu?”, Sở Linh Ngọc vô thức tiến lên một bước, vẻ kích động đó của cô ta đã vượt qua khỏi dự liệu của Diệp Thành. 

 “Ta trả lời tiền bối một câu hỏi thì có phải tiền bối nên trả lời ta một câu hỏi không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Linh Ngọc. 

 “Là ta nghe lén”, giọng Sở Linh Ngọc bình tĩnh hơn một chút như thể cô biết Diệp Thành muốn hỏi gì. 

 “Ta không truy hỏi là ai tiết lộ với tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, “chuyện ta hiếu kì là vì sao tiền bối lại quan tâm tới chuyện của tiền bối Hồng Trần đến mức không tiếc bất cứ gì chạy tới Hằng Nhạc mạo phạm tới uy nghiêm của Thánh Chủ Thiên Đình”. 

 Nghe vậy, Sở Linh Ngọc bặm môi không trả lời, cô đứng đó thẫn thờ như bức tượng được tạc thành, chốc chốc cơ thể run lên. 

 “Tiền bối cần cho ta một lí do thuyết phục”, Diệp Thành không rời ánh mắt khỏi Sở Linh Ngọc. 

 “Ta, ta là thê tử của ông ấy”, Sở Linh Ngọc lên tiếng. 

 Phụt! 

 Sở Linh Ngọc vừa dứt lời, cho dù với khả năng đoán định của Thánh Chủ Thiên Đình thì cũng không khỏi kinh ngạc, hắn vừa trút rượu vào miệng lập tức phun ra xa hơn ba trượng. 

 Hắn hơi thẫn thờ không biết là mình đang nghe nhầm hay là Sở Linh Ngọc không để ý nói nhầm thông tin. 

 “Ta hỏi về chuyện trượng phu của ta, lí do này đủ thuyết phục chưa?”, Sở Linh Ngọc lặng lẽ nhìn Diệp Thành, trong nét mặt đó không giống như đang đùa khiến vẻ mặt Diệp Thành thú vị hơn bao giờ hết. 

 “Đợi một lát đã”, Diệp Thành lấy hai tay ôm vò rượu, hắn cắn móng tay, cả cơ thể rơi vào trạng thái đờ đẫn, nếu nói về chuyện đại sự kinh động trời đất trong mấy năm gần đây thì chính là chuyện này rồi. 

 “Thê tử của Hồng Trần?”, Diệp Thành vừa nghĩ vừa nhìn Sở Linh Ngọc từ đầu tới chân, chuyện này cũng thật khó tin. 

 “Không phải chứ?”, hắn ngồi đó không ngừng lẩm bẩm giống như bị sét đánh vậy. 

 “Ta đang đợi đáp án của ngươi”, Sở Linh Ngọc hít vào một hơi thật sâu, cô gấp gáp lên tiếng thúc giục. 

 “Nói thực thì bí mật này của tiền bối khiến ta vô cùng kinh ngạc”. 

 “Đây không phải là điều mà ta muốn nghe, nói cho ta biết ông ấy ở đâu?” 

 “Chúng ta chiến một trận, ta hoàn toàn bại tới mức hôn mê bất tỉnh, đợi sau khi tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng ông ấy nữa rồi”, Diệp Thành đáp lời nhàn nhã: “Còn ông ấy đi đâu thì ta cũng muốn biết”. 

 “Chúng ta khác nhau”, Diệp Thành đáp lại, “tiền bối không nói thì ta cũng biết là ai đã tiết lộ thông tin, lẽ nào người tiết lộ thông tin không nói cho người biết Hồng Trần hiện giờ đã không còn là Hồng Trần năm xưa sao?” 

 “Vậy thì đã sao?” 

 “Tiền bối là người của Thiên Đình, ta là Thánh Chủ Thiên Đình, ta phải có trách nhiệm với tiền bối”, Diệp Thành chậm rãi đứng dậy: “Ta sẽ cho tiền bối đáp án hài lòng, nhưng trước đó thì vẫn phải phiền tiền bối ở lại Hằng Nhạc Tông chờ thêm vài ngày rồi”. 

 Diệp Thành dứt lời, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lần lượt ho hắng: “Sở…Sở tiền bối, đắc…đắc tội rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.