Chương trước
Chương sau
Sau khi Thái Hư Cổ Long đi, Diệp Thành ở lại trong lầu các rất lâu. 

 Đêm nay là một đêm phi thường, hắn đã hiểu thông được rất nhiều thắc mắc trước kia, cũng biết được rất nhiều bí mật. 

 Nhưng hắn vẫn có điều che giấu Thái Hư Cổ Long, chẳng hạn như sự xuất hiện của Hồng Trần và tung tích của Tiên Luân Nhãn, không phải hắn cố ý che giấu mà vì có rất nhiều chuyện, hắn cần phải từng bước chứng minh. 

 Không biết đến lúc nào Thánh nữ Tinh Nguyệt lại đi vào, thấy Diệp Thành đang trầm tư thì không dám quấy rầy. 

 “Hắn chỉ ngủ say thôi”, một lúc lâu sau Diệp Thành mới cười an ủi. 

 “Vậy khi nào hắn mới tỉnh lại?”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vội hỏi, ánh mắt tràn đầy hi vọng, mong Diệp Thành có thể cho mình một câu trả lời chính xác. 

 “Ta đang nghĩ cách”, Diệp Thành lại nở nụ cười: “Nhưng cô yên tâm, bản thể là ta bình an vô sự thì hắn sẽ không có chuyện gì đâu”. 

 “Đa tạ”, Thánh nữ Tinh Nguyệt chắp tay cảm ơn. 

 “Điều… Điều nên làm thôi”, vẻ mặt Diệp Thành hơi kỳ lạ. Hình như đây là đạo thân của ta mà, cô nói cảm ơn làm ta cứ thấy kỳ kỳ, người không biết còn tưởng cô là đạo thân ấy chứ. 

 Đương nhiên hắn sẽ không so đo những điều này. 

 Hắn vẫn rất lạc quan chuyện của đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt, dù cô đã biết Diệp Tinh Thần là đạo thân nhưng vẫn ở đây trông chừng bên cạnh hắn, tình nghĩa này đủ nói lên tất cả. 

 Hắn rời khỏi lầu các, lại trở về Ngọc Nữ Phong. 

 Hắn là bản thể mà lại không tìm ra manh mối trong chuyện của đạo thân Tinh Thần, những lời vừa nãy chỉ là tạm thời an ủi Thánh nữ Tinh Nguyệt mà thôi. 

 Hắn lại đứng trên đỉnh núi, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra. 

 Bây giờ Hỗn Độn Thần Đỉnh đã tàn tạ, trên thân đại đỉnh toàn là vết kiếm, binh khí đang ngủ say không còn thiên âm đại đạo vang vọng như lúc trước, tựa như một đống sắt vụn khiến người nhìn xót xa. 

 Hửm? 

 Khi hắn chuẩn bị dùng Thánh thể bản nguyên để tôi luyện Hỗn Độn Thần Đỉnh thì hư thiên phía xa bốc lên một làn nhiệt nóng. 

 Sau đó có tiếng phượng hoàng gầm thét, mang theo uy áp cực mạnh, với Thánh huyết của hắn mà cũng thấy sợ. 

 Hắn vô thức ngửa lên nhìn trời. 

 Đập vào mắt hắn là một con phượng hoàng toàn thân hừng hực lửa cháy, nó rất lớn, quanh thân có thần hoa lộng lẫy bao quanh, trong màn đêm trông cực kỳ rực rỡ chói mắt, nó vẫy cánh có thể hình thành cơn lốc rực lửa, lúc này đây nó đang chao liệng trên trời ngạo nghễ nhìn thiên hạ. 

 Thần thú! 

 Diệp Thành thì thầm, giọng điệu ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Hằng Nhạc Tông còn có thần thú. 

 Bất giác hắn ngưng tụ nhãn lực, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp trên lưng phượng hoàng. 

 Lâm… Lâm Thi Hoạ! 

 Diệp Thành sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua đã nhận ra là ai, đó chẳng phải Lâm Thi Hoạ có huyết mạch Cổ tộc sao? 

 Khi Diệp Thành đang sững sờ thì phượng hoàng đã bay tới nhanh như chớp. 

 Diệp sư huynh! 

 Khi nói, Lâm Thi Hoạ đã từ trên trời đáp xuống, dừng trước mặt Diệp Thành, mà phượng hoàng cũng thu nhỏ lại, đậu trên bờ vai ngọc ngà của cô, nhìn Diệp Thành với vẻ sợ hãi. 

 “Không thấy muội trong buổi thịnh yến, xem ra muội vừa mới đi lịch luyện về à?”, Diệp Thành nở nụ cười. 

 “Muội bế quan ở thành cổ Thiên Thu”, Lâm Thi Hoạ xinh đẹp tuyệt trần như tiểu thư khuê các, cô nở nụ cười ngọt ngào nhìn Diệp Thành, trong mắt còn thoáng qua một làn sương mờ, không biết tại sao thấy Diệp Thành bình an vô sự đứng trước mặt mình, cô lại kích động muốn khóc. 

 Ba năm qua cô như được tái sinh, thay da đổi thịt, thức tỉnh huyết mạch Cổ tộc, dưới sự chăm sóc dạy bảo của Thái Hư Cổ Long, cô đã trở thành cao thủ nổi tiếng khắp nơi với phong thái vô song như Cơ Tuyết Băng. 

 Nhưng dù cô đã trở thành nữ vương tuyệt thế thì cũng không thể quên bàn tay ấm áp đã kéo cô từ địa ngục về nhân gian đêm đó. 

 “Thi Hoạ, phượng hoàng của muội ở đâu mà có thế?’, Diệp Thành không nhận thấy sự khác thường từ vẻ mặt Lâm Thi Hoạ, hắn nhìn phượng hoàng đã thu nhỏ rồi lại nhìn cô. 

 “Đây không phải phượng hoàng mà là thanh loan, một nhánh của phượng hoàng”, Lâm Thi Hoạ lật đật mỉm cười: “Muội triệu hồi nó từ Linh giới đấy, nó đã ký kết khế ước với muội rồi, bây giờ nó là thần thú bản mệnh của muội”. 

 “Thanh loan à, lợi hại đấy!”, Diệp Thành cảm thán, sờ cằm quan sát thanh loan, ánh mắt hắn là lạ khiến thanh loan cảm thấy không được tự nhiên nên đã bay đi. 

 “Tiểu Loan, nhớ về nhà đấy nhé, đừng đi lung tung”, Lâm Thi Hoạ gọi. 

 “Một nhánh của phượng hoàng”, bên này, Diệp Thành xoa cằm tự nói một mình: “Nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan chỉ còn thiếu tuỷ phượng hoàng và sừng kỳ lân, không biết máu tinh tuý của thanh loan có thể thay thế tuỷ phượng hoàng không”. 

 “Diệp sư huynh?”, thấy Diệp Thành cứ lẩm bẩm mãi, Lâm Thi Hoạ thử gọi một tiếng. 

 “Ta đang luyện chế đan dược, cần tuỷ phượng hoàng làm thuốc dẫn”, Diệp Thành cười ngượng: “Thanh loan của muội có huyết mạch của tộc phượng hoàng, máu của nó có lẽ có thể thay thế tuỷ phượng hoàng”. 

 “Không thành vấn đề, để muội lo”, Lâm Thi Hoạ đồng ý ngay không nghĩ ngợi. 

 “Vậy đa tạ Lâm sư muội nhé”. 

 “Sư huynh nói gì vậy, mạng muội là do huynh cứu mà”, Lâm Thi Hoạ cười tươi như hoa, giúp được Diệp Thành có lẽ là tâm nguyện mà cô ấp ủ từ lâu, cô vẫn luôn không ngừng cố gắng, hy vọng một ngày nào đó có thể kề vai chiến đấu cùng hắn, chứ không phải chỉ chạy theo phía sau hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.