Chương trước
Chương sau
Thì ra là vậy”, Diệp Thành đột nhiên hiểu ra, trời xui đất khiến thế nào mình lại phạm phải cấm kỵ nghịch thiên đến vậy, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, người hắn nổi hết da gà. 

 “Như vậy có thể giải thích vì sao ngươi có thể nghe thấy câu đó rồi”, Thái Hư Cổ Long ung dung giải thích tiếp: “Ngươi phạm phải cấm kỵ sẽ dẫn đến sự nhầm lẫn trong pháp tắc, sự nhầm lẫn này giống như một cái lỗ hổng, trong sự đan xen giữa hư ảo và hiện thực, lỗ hổng này sẽ tiết lộ thông tin không thể nói ra, thông tin đó có thể là một bí mật, cũng có thể là một lời tiên đoán”. 

 “Vậy câu nói kia không phải là lời vô nghĩa à?” 

 “Tám phần là lời tiên đoán”. 

 “Vậy trong trí nhớ của ngươi có dị tượng Thiên Ma tiến đánh Thất Sát không?”, Diệp Thành không khỏi đưa mắt nhìn Thái Hư Cổ Long. 

 “Không có”, Thái Hư Cổ Long nhẹ nhàng lắc đầu: “Đó chỉ là truyền thuyết cổ xưa, chưa có ai nhìn thấy thật sự, có lẽ chỉ người ở cấp bậc Đại Đế mới có thể suy ra một chút”. 

 “Trong trí nhớ của ngươi cũng không có, vậy Thiên Ma Thất Sát này chắc chắn có lai lịch không vừa”, Diệp Thành trầm ngâm. 

 “Bây giờ ngươi suy nghĩ thêm về chuyện này cũng không có gì khác nữa”, Thái Hư Cổ Long thong thả nói: “Cả cực đạo đế thuật giữa hư ảo và hiện thực nữa, không được tuỳ tiện phạm phải nó nữa, chí ít là cho đến khi ngươi hoàn toàn hiểu được đạo là gì, nếu không đừng động đến nó”. 

 “Điều này ta hiểu, ta không muốn phải đờ đẫn nữa đâu”. 

 “Điều này không còn đơn giản chỉ là trạng thái đờ đẫn của ngươi nữa”, Thái Hư Cổ Long nghiêm túc nhìn Diệp Thành: “Phạm phải cấm kỵ là phạm phải thiên cơ, quỹ đạo được định sẵn cũng sẽ vì sự liều lĩnh của ngươi mà thay đổi, nếu lệch đi quá xa thì sẽ là tai hoạ lớn, không chỉ liên quan đến một hai người nữa đâu”. 

 “Vậy lúc trước ngươi nói nhất mạch Hoang Cổ Thánh Thể chưa từng có ai mở được Huyết Tiếp Hạn Giới, điều này có coi là phạm phải cấm kỵ không?”, Diệp Thành ngập ngừng nhìn Thái Hư Cổ Long. 

 “Có”, Thái Hư Cổ Long nói một cách chắc chắn: “Ngươi đã tạo ra tiền lệ, cũng phạm phải điều cấm kỵ, điều này sẽ ảnh hưởng đến quỹ đạo trời cao định sẵn, còn về phần là phúc hay hoạ thì chưa biết được”. 

 “Quỹ đạo trời cao định sẵn, rốt cuộc là chỉ điều gì?”, Diệp Thành hơi khó hiểu. 

 “Ngươi có thể hiểu rằng đó là ý chí và pháp tắc của trời”, Thái Hư Cổ Long đáp lời: “Trong âm thầm, trời cao đã quy định sẵn mọi thứ trên đời, giống như niên luân di chuyển theo đường đi của nó. Cấm kỵ giống như một bàn tay, đẩy niên luân ấy di chuyển lệch khỏi quỹ đạo ban đầu”. 

 “Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Suy cho cùng ta đã phạm phải ý chí của trời”. 

 “Có thể cho là như vậy”, Thái Hư Cổ Long lại lấy một bầu rượu khác ra, nhấp một ngụm rồi nói đầy ẩn ý: “Ta không phản đối ngươi chống lại ông trời, nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý hứng chịu thiên khiển”. 

 “Ta không sợ”. 

 “Ngươi đừng nghĩ đơn giản như vậy”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành: “Thiên khiển không chỉ nhắm vào một mình ngươi, còn có người bên cạnh ngươi nữa, ví dụ như Sở Linh và Sở Huyên, ngươi có thể coi thiên khiển như thiên kiếp, mà ngươi và người thân cận với ngươi đều sẽ vì hành động của ngươi mà bị động ứng kiếp, phải đón nhận thiên khiển có thể xảy ra bất cứ lúc nào”. 

 Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong câu này, Diệp Thành nhíu chặt lông mày, hắn không sợ trời, cũng chẳng sợ thiên khiển, nhưng hắn sợ người xung quanh bị liên luỵ. 

 “Vì vậy người đối kháng với trời cho dù cuối cùng giành chiến thắng thì phần lớn đều sẽ cô đơn một mình”, Thái Hư Cổ Long khoan thai uống rượu: “Đó là thiên sát cô tinh, khi chống lại ông trời cũng là đang khắc người khác”. 

 “Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi, hắn lại sợ một lần nữa, nhưng không phải sợ trời mà là sợ người xung quanh bị thiên khiển. 

 “Nhất mạch Thánh thể đều kiên cường khí khái, ngươi cũng không ngoại lệ”, Thái Hư Cổ Long cười khẽ: “Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết khi ở hố thần ngươi đã truyền thừa bản nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể nào rồi chứ?” 

 “Hình như là Thần Chiến ấy”. 

 “Chẳng trách ta thường có thể nhìn thấy bóng dáng ông ấy trên người ngươi”, Thái Hư Cổ Long không khỏi thở dài. 

 “Ngươi từng thấy Thần Chiến tiền bối à?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long thử hỏi. 

 “Không mấy ai có thể khiến tộc chí tôn của ta nhớ tới”, Thái Hư Cổ Long thở dài, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, dường như nhớ lại chuyện cũ thời Thái Cổ: “Thời Hoang Cổ, Chư Thiên Vạn Vực hỗn loạn rồi lại thần ma hỗn loạn, mà Thần Chiến là Hoang Cổ Thánh Thể cuối cùng thời Hoang Cổ, cũng là một bậc Thánh thể đại thành. Thời đại đó chưa có Đại Đế, cũng không có nhiều huyết mạch nghịch thiên như Hỗn Độn Thể, ông ấy được coi là người mạnh nhất Vạn Vực thời đại đó. Đại chiến thần ma được ông ấy dẹp yên, nhưng ông ấy cũng vì vậy mà chết trận, người đời sau lấy cái chết của ông ấy làm cột mốc thời đại, năm ông ấy chết là thời đại Hoang Cổ kết thúc, mở đầu cho thời đại Thái Cổ”. 




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.