“Điều ta không hiểu là tại sao người đó lại muốn giết đạo thân của ta?”, ánh mắt Diệp Thành đầy nghi ngờ, đến giờ hắn vẫn chìm trong sương mù.
“Ngươi không hoá đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh ra nữa à? Gọi ra hỏi hắn là biết ngay chứ gì”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành rồi hỏi: “Hắn là người đương sự, chắc sẽ biết nhiều hơn!”
“Không hoá ra được nữa”, Diệp Thành khẽ lắc đầu: “Từ khi đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị giết thì ta không còn hoá ra được đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh nữa”.
“Còn có chuyện này à?”, Thái Hư Cổ Long lại cau mày.
“Ba đạo thân bị giết, đạo tắc của ta bị tổn hại, thần thông tu sĩ đều bị khống chế, mà khi đó ta lại trong trạng thái thẫn thờ, chỉ có thể dựa vào tiếng đàn của Liễu Như Yên để duy trì tỉnh táo, bất đắc dĩ mới phải phái Lý Tiêu đi truyền tin cho các ngươi”.
“Tiếc là chúng ta vẫn tới muộn”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Nhưng ngươi lấy tình cảm bù đắp cho đạo, đạo tắc lại thành viên mãn cũng coi như trong hoạ có phúc, hỗn độn đạo cũng hiểu được sâu sắc hơn!”
Nghe những lời này, trong mắt Diệp Thành thoáng hiện lên một tia đau buồn.
Lấy tình cảm bù đắp cho đạo, đạo tắc lại viên mãn nhưng phải hy sinh tính mạng của một nữ tử, đạo của hắn nhuốm máu của Liễu Như Yên, đây là tuần hoàn của nhân quả, dù đi đến đâu, dù hắn mạnh đến mấy cũng không thể vứt bỏ.
“Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654209/chuong-1303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.