Chương trước
Chương sau
“Điều ta không hiểu là tại sao người đó lại muốn giết đạo thân của ta?”, ánh mắt Diệp Thành đầy nghi ngờ, đến giờ hắn vẫn chìm trong sương mù. 

 “Ngươi không hoá đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh ra nữa à? Gọi ra hỏi hắn là biết ngay chứ gì”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành rồi hỏi: “Hắn là người đương sự, chắc sẽ biết nhiều hơn!” 

 “Không hoá ra được nữa”, Diệp Thành khẽ lắc đầu: “Từ khi đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị giết thì ta không còn hoá ra được đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh nữa”. 

 “Còn có chuyện này à?”, Thái Hư Cổ Long lại cau mày. 

 “Ba đạo thân bị giết, đạo tắc của ta bị tổn hại, thần thông tu sĩ đều bị khống chế, mà khi đó ta lại trong trạng thái thẫn thờ, chỉ có thể dựa vào tiếng đàn của Liễu Như Yên để duy trì tỉnh táo, bất đắc dĩ mới phải phái Lý Tiêu đi truyền tin cho các ngươi”. 

 “Tiếc là chúng ta vẫn tới muộn”, Thái Hư Cổ Long thở dài: “Nhưng ngươi lấy tình cảm bù đắp cho đạo, đạo tắc lại thành viên mãn cũng coi như trong hoạ có phúc, hỗn độn đạo cũng hiểu được sâu sắc hơn!” 

 Nghe những lời này, trong mắt Diệp Thành thoáng hiện lên một tia đau buồn. 

 Lấy tình cảm bù đắp cho đạo, đạo tắc lại viên mãn nhưng phải hy sinh tính mạng của một nữ tử, đạo của hắn nhuốm máu của Liễu Như Yên, đây là tuần hoàn của nhân quả, dù đi đến đâu, dù hắn mạnh đến mấy cũng không thể vứt bỏ. 

 “Ngươi không muốn biết sức mạnh gần đạt không chết, không bị thương là gì à?”, thấy Diệp Thành trầm tư, Thái Hư Cổ Long vội chuyển chủ đề. 

 “Ta đang định hỏi đây”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ, quay sang nhìn Thái Hư Cổ Long: “Đó rốt cuộc là sức mạnh gì?” 

 “Là Huyết Tiếp Hạn Giới”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói: “Đó là trạng thái sau khi huyết mạch rất gần với thăng hoa, là cảnh giới cao nhất của huyết mạch. Một khi kích hoạt thì sẽ gần như không chết, không bị thương”. 

 “Huyết Tiếp Hạn Giới”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn rất xa lạ với cái tên này. 

 “Điều khiến ta bất ngờ là ngươi chỉ có Hoang Cổ Thánh Thể bản nguyên chứ không có Hoang Cổ Thánh Thể thần tàng mà lại mở được Huyết Tiếp Hạn Giới của Hoang Cổ Thánh Thể. Đây là tiền lệ từ thuở sơ khai đến giờ chưa từng có”. 

 “Nhưng từ sau trận chiến đó ta không thể kích hoạt trạng thái đó được nữa”, Diệp Thành ngờ vực hỏi Thái Hư Cổ Long: “Tại sao lại như vậy?” 

 “Huyết Tiếp Hạn Giới kỳ diệu bí ẩn, có thể mở được lần một không có nghĩa có thể mở được lần hai”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Điều này phải xem cơ duyên thôi, nhưng một khi kích hoạt được thì sẽ là tồn tại bá đạo vô song”. 

 “Có phải bất kỳ huyết mạch nào cũng có thể mở được Huyết Tiếp Hạn Giới không?”, Diệp Thành khiêm tốn học hỏi, vì Hồng Trần cường đại kia cũng có Huyết Tiếp Hạn Giới. 

 “Bất kỳ huyết mạch nào cũng có thể mở Huyết Tiếp Hạn Giới”, Thái Hư Cổ Long lại nói: “Trong đây cũng bao gồm huyết mạch bình thường, đương nhiên huyết mạch bình thường muốn mở Huyết Tiếp Hạn Giới khó hơn huyết mạch đặc biệt rất nhiều. Huyết Tiếp Hạn Giới của huyết mạch khác nhau, độ mạnh yếu đương nhiên cũng sẽ khác nhau. Thời hồng hoang có nhiều người mở được Huyết Tiếp Hạn Giới nhất, đó là thời đại chư thiên hỗn loạn, bất kỳ huyết mạch nào từ thời đại đó truyền lại đến giờ đều là thần thoại”. 

 “Nếu Chuẩn Đế mở Huyết Tiếp Hạn Giới thì có giết được Đại Đế không?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long. 

 “Còn phải tuỳ thuộc vào ai mở Huyết Tiếp Hạn Giới nữa”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Nếu Thánh thể Đế Hoang mạnh nhất dòng Thánh thể mở Huyết Tiếp Hạn Giới thì tám phần có thể giết được Đại Đế, nếu là người khác thì chưa chắc, Đại Đế là tồn tại lừng lẫy xưa nay, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Tuy Hoang Cổ Thánh Thể đại thành có thể sánh ngang với Đại Đế, nhưng chưa chắc đã giết được Đại Đế. Sánh ngang và giết được là hai khái niệm khác nhau, đến khi ngươi đạt đến đỉnh phong đó mới thực sự hiểu được sự đáng sợ của Đại Đế”. 

 “Đợi ta đột phá được cảnh giới Thiên đã rồi nói tiếp!”, Diệp Thành hít sâu một hơi. 

 “Nói mới nhớ, ngươi đã nhìn thấy cánh cửa đột phá cảnh giới Thiên chưa?” 

 “Nhìn thấy rồi”, Diệp Thành nhẹ gật đầu. 

 “Nhìn thấy mấy cánh cửa?”, Thái Hư Cổ Long thích thú nhìn Diệp Thành. 

 “Hai”. 

 “Cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong bình thường chỉ nhìn thấy một cánh cửa, tức là họ chỉ cần vượt qua cánh cửa đó là có thể đột phá cảnh giới Thiên”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng nói, vẫn hứng thú nhìn Diệp Thành: “Ngươi có biết tại sao ngươi phải vượt qua hai cửa mới có thể tiến đến cảnh giới Thiên không?” 

 “Đó cũng là điều ta muốn hỏi”, Diệp Thành nghi hoặc nhìn Thái Hư Cổ Long. 

 “Bởi vì ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể”, Thái Hư Cổ Long tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống: “Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch duy nhất có thể sánh ngang với Đại Đế trong nhiều huyết mạch, đương nhiên sẽ có điểm khác với huyết mạch khác. Ví dụ như Chuẩn Đế đột phá lên Đại Đế, Hoang Cổ Thánh Thể từ Chuẩn Đế đỉnh phong lên Đại Đế cần vượt qua hai cánh cửa, cánh cửa đầu tiên là Chuẩn Đế viên mãn, cũng tức là Thánh thể đại thành, sau đó lại phải qua một cánh cửa nữa mới lên được Đại Đế. Nói thẳng ra, Hoang Cổ Thánh Thể có nhiều hơn một cửa so với các huyết mạch khác khi ở cảnh giới đỉnh phong, có lẽ chính cánh cửa này mới khiến họ có uy danh sánh ngang với Đại Đế”. 

 “Không đúng!”, Diệp Thành cau mày: “Hình như ta từng nghe ngươi nói còn có Hỗn Độn Thể đại thành, chúng ta lấy đại thành làm ví dụ, Hoang Cổ Thánh Thể cần Chuẩn Đế viên mãn mới là Thánh thể đại thành, vậy Hỗn Độn Thể thì sao? Chuẩn Đế đỉnh phong chính là Hỗn Độn Thể đại thành?” 

 “Hỗn Độn Thể đại thành cũng cần Chuẩn Đế viên mãn”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Điểm khác là Hỗn Độn Thể từ Chuẩn Đế đỉnh phong lên Đại Đế chỉ có một cánh cửa ngăn cản, mà Hoang Cổ Thánh Thể từ Chuẩn Đế đỉnh phong lên Đại Đế cần qua hai cánh cửa. Nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?” 


 “Hiểu rồi”, Đại Sở trong tích tắc như đã hiểu ra: “Ta có nhiều thêm một cửa là đối với tu vi cao nhất thôi. Nếu tu vi cao nhất ở Đại Sở là cảnh giới Không Minh thì khi ta ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong sẽ có nhiều hơn người khác một cửa, nếu tu vi cao nhất của Đại Sở là cảnh giới Linh Hư thì khi ta ở cảnh giới Chân Dương đỉnh phong sẽ nhiều hơn một cửa. Ta hiểu như vậy có đúng không?” 

 “Cuối cùng cũng khiến ngươi hiểu ra”, Thái Hư Cổ Long lau mồ hôi, tuỳ ý ném bầu rượu ra sau lưng rồi bước tới cửa, chuẩn bị rời đi. 

 “Long gia, Thiên Ma lên tới Thất Sát nghĩa là gì?”, Diệp Thành vội hỏi. 

 Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long chợt quay người lại, mắt rồng bắn ra thần quang sáng chói, nhìn Diệp Thành chằm chằm: “Ngươi nghe Thiên Ma lên tới Thất Sát ở đâu?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.