Chương trước
Chương sau
Đêm về khuya, Hằng Nhạc Tông chìm vào im ắng, đây là chốn tiên cảnh giữa nhân gian, giống như một giấc mộng ảo khiến người ta ước mong. 

 Trên Ngọc Nữ Phong, chỉ còn lại mình Diệp Thành, hắn vẫn ngồi đó như pho tượng đá bất động, mặc cho từng cơn gió thổi qua, thổi bay mái tóc bạc trắng. 

 “Tên này không phải định sẽ ngồi đó cả đêm chứ?”, trên Ngọc Nữ Phong, Tạ Vân và Hùng Nhị tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt như thể đang chờ đợi điều gì kinh điển lắm. 

 “Mẹ kiếp, cảnh mộng đêm xuân như vậy lãng mạn biết bao”, không chỉ bọn họ mà rất nhiều lão bối như Cổ Tam Thông cũng đang canh chừng trước một màn thuỷ mặc, bọn họ đã chửi thầm cả bao nhiêu lần rồi. 

 Có điều, cảnh tượng mây mưa trong tưởng tượng của bọn họ lại không hề xuất hiện, đợi mãi đến tận đêm khuya cũng không thấy gì khiến cả toán người thâm đen cả mắt. 

 Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng dậy sải bước đi và biến mất khỏi Ngọc Nữ Phong. 

 A…! 

 Không lâu sau đó, màn đêm u tịch bị tiếng thét phá vỡ, mỗi một nơi hắn đặt chân tới đều vang lên tiếng thét này, đợi tới khi hắn rời đi thì Hùng Nhị và Tạ Vân cùng nhóm lão bối xem lén kia đều bị đánh tới mức ngẩn người. 

 Cuối cùng, hắn mới dừng chân ở một đỉnh núi thật sâu ở Hằng Nhạc Tông. 

 “Xin lỗi, không phải ta cố ý làm phiền ngươi”, trên đỉnh núi có một bóng người đang đứng đó chờ đợi, thấy Diệp Thành xuất hiện thì tỏ vẻ ái ngại, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung sao? 

 “Thánh Nữ nói gì thế? Đó là đạo thân của ta mà”, Diệp Thành mỉm cười, hắn sải bước vào trong lầu các. 

 Ập vào mắt hắn là một chiếc giường băng ngọc, đạo thân Tinh Thần đang nằm trên đó, hắn vẫn ngủ say như pho tượng bằng băng bất động. 

 “Hắn đã ngủ được ba năm rồi”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt mím môi. 

 Diệp Thành không nói gì, hắn tiến lên trước, chỉ vào trán của đạo thân, một luồng căn nguyên thánh thể thâm nhập vào thần hải của đạo thân. 

 Thần hải của đạo thân Tinh Thần sáng sực như biển sao nhưng lại u tịch, linh hồn của hắn không phải bi thương mà ở trạng thái ngủ sâu, toàn thân không hề có vết thương, trạng thái này khiến Diệp Thành bất giác cau mày. 

 “Đạo thân Tinh Thần, mau tỉnh lại”, thần thức của Diệp Thành hoá thành truyền âm vang vọng trong đầu đạo thân để gọi hắn dậy. 

 Thế nhưng dù hắn có gọi thế nào thì đạo thân Tinh Thần cũng không hề hồi đáp. 

 Diệp Thành thu tay lại, hắn cau mày và cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao mà đạo thân lại chìm vào trạng thái lạ thường này. 

 “Xem ra vấn đề không phải ở bản thân ta”, Diệp Thành lẩm bẩm, “ta đã trở về nguyên trạng còn hắn vẫn ngủ say, có lẽ ý thức của hắn chìm vào một ý cảnh khác thường”. 

 “Vậy…vậy thì phải làm sao chứ?”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt mong chờ. 

 “Thái Hư Cổ Long đâu, cô gặp hắn chưa?”, Diệp Thành hỏi. 

 “Ta từng gặp rồi nhưng hắn cũng không biết nguyên do”, giọng nói vang vọng từ bên ngoài vào, nghe giọng thì đó chính là Thái Hư Cổ Long, hắn đã xuất hiện trước chiếc giường như một linh hồn. 

 “Tiểu nữ, cô ra ngoài trước đi”, Thái Hư Cổ Long khẽ xua tay. 

 Nghe vậy, Thánh Nữ Tinh Nguyệt định nói gì đó lại thôi. 

 Sau khi cô ta đi, Thái Hư Cổ Long mới nhìn đạo thân của Diệp Thành, hắn hít vào một hơi thật sâu, “không thể phủ nhận hắn thực sự vì ngươi mà chìm vào trạng thái ngủ sâu nhưng đúng như ngươi nói, hiện giờ hắn chưa tỉnh lại thì vấn đề không nằm ở ngươi nữa, quả thực hắn đã chìm vào một ý cảnh dị thường”. 

 “Có cách nào khiến hắn tỉnh lại không?”, Diệp Thành nhìn sang Thái Hư Cổ Long. 

 “Ta đang nghĩ”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói: “có điều vẫn cần ngươi hỗ trợ vì ngươi là bản thể của hắn”. 

 “Về điểm này thì ta đã có sự chuẩn bị từ lâu rồi”. 

 “Vậy thì ngươi nói về ấn đề mà ta hứng thú đi”, Thái Hư Cổ Long nhìn thẳng Diệp Thành, “ngươi có thể sống sót ra khỏi đầm Vô Vọng là vì phải trả giá bằng việc mất đi Tiên Luân Nhãn sao?’ 

 “Có thể nói vậy”, Diệp Thành lãnh đạm, hắn vãn quyết định giấu sự thật. 

 “Vậy vì sao ngươi lại trở nên đờ đã như cái xác không hồn?” 

 “Ta không rõ”, về điểm này thì Diệp Thành không che giấu, “ta chỉ cảm thấy ý thức của ta lúc thì mơ màng hư ảo, lúc lại trở lại trạng thái thực khiến thần trí và kí ức của ta thay đổi liên tục”. 

 “Hư ảo và hiện thực?”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt, trong ánh mắt có ánh sáng loé qua. 

 “Tiên hoả và thiên lôi của ngươi đâu?”, sau vài giây, Thái Hư Cổ Long mới nhìn Diệp Thành với vẻ mặt ý tứ. 

 “Bọn chúng hoá thành đạo thân thay ta đi truyền tin nhưng đều bị trảm, bao gồm cả đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh. Ở cổ thành Thiên Canh, cả Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng bị liên luỵ, binh khí chìm vào giấc ngủ sâu”. 

 “Là ai làm?”, Thái Hư Cổ Long nheo mày. 

 “Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu. 

 “Không biết?”, Thái Hư Cổ Long nhướng mày, “theo như ta biết thì đạo thân và bản thể có kết nối kí ức với nhau, là ai trảm bọn chúng mà ngươi cũng không biết sao?” 

 “Bọn chúng đều bị giết trong chốc lát, đến cả thời gian trao đổi với bản thể cũng không có. 

 “Bị giết trong chốc lát?”, cho dù là Thái Hư Cổ Long cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu, “cho dù là liệt đại chư vương ra tay thì cũng khó có thể giết chúng trong chốc lát, lẽ nào là thần vương Thần Huyền Phong?” 

 “Không phải ông ấy”, Diệp Thành nói, “con cháu nối dõi của Thiên Táng Hoàng đã từng nói người trảm đạo thân của ta chính là một nữ tử tóc bạc, trong tay có một thanh kiếm bảy màu, đó là thần binh cái thế”. 

 “Việc này ta từng nghe nói tới”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm, “Nhân Hoàng đang điều tra nhưng hiện giờ không thể xác định được thân phận và lai lịch của cô ta, còn thần kiếm bảy màu đó theo như ta thấy thì đã vượt qua phạm trù của một binh khí ở cảnh giới Thiên rồi”. 

 “Chu Tiên Kiếm?”, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn Thái Hư Cổ Long hỏi thăm dò: “Đó là đế binh giống như Hiên Viên Kiếm sao?” 

 “Không phải là cực đạo đế binh nhưng lại hơn cả Cực Đạo Đế Binh”, Thái Hư Cổ Long hít sâu, “đó là thần binh thần bí, từng tồn tại ở thời hoang cổ, không ai biết lai lịch của nó, coi nó hơn cả cực đạo đế binh vì khi chư thiên thần ma đại chiến thì nó từng trảm một cực đạo đế binh”. 

 “Đây…”, Diệp Thành ngỡ ngàng, cực đạo đế binh còn bị trảm, vậy thì Chu Tiên Kiếm nghịch thiên thế nào chứ? 

 “Vùng đất này quả là bất phàm, nếu đúng là thanh kiếm đó thì thật thú vị”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.