Chương trước
Chương sau
Đây là một cung điện nguy nga, nằm trong phủ Thái tử Lưu Triệt của nước Thiên Hương. 

 Nói đến phủ Thái tử của hắn thì phải nói là vô cùng rộng lớn, có thể sánh ngang với Hoàng cung. 

 Nhưng dù là thế, Hoàng đế nước Thiên Hương cũng không dám đắc tội hắn ta, bởi sau lưng Lưu Triệt có quốc sư chống lưng, người đó là tiên, quốc vương nhìn thấy cũng phải quỳ. 

 Giờ phút này, trong ngoài phủ Thái tử chật cứng người, đều là Hoàng thân quý tộc, không người nào đến tay không, vô cùng náo nhiệt. 

 Trên đại điện, người ngồi ở hướng chính Đông là quốc vương nước Thiên Hương, phía dưới chính là Lưu Triệt. 

 Điều đáng ngượng ngùng nhất là những người này đều đến để chúc mừng Lưu Triệt, bỏ mặc Hoàng đế ở một bên. 

 Nhưng nực cười là quốc vương nước Thiên Hương giận nhưng không dám nói, còn phải tươi cười tiếp chuyện, làm Hoàng đế như này thực sự là làm khó ông ta, nếu không vì ông ta vẫn đang khoẻ mạnh thì chưa biết chừng đã bị phế vị từ lâu. 

 “Phụ hoàng, hay là người thoái vị đi! Để con làm Hoàng đế cho”, bầu không khí trong điện vì câu này của Lưu Triệt mà trở nên cực kỳ ngột ngạt. 

 Thường ngày tuy hắn ta coi trời bằng vung nhưng ít nhất cũng không thể hiện ra mặt, nhưng hành động hôm nay của hắn ta rõ ràng là tạo phản trắng trợn, dù những đại tướng quân nắm giữ trọng binh nghe xong tim cũng đập thình thịch. 

 “Triệt Nhi, con đang ép ta sao?”, quốc vương nước Thiên Hương giận quá hoá cười, thân thể run lên. 

 “Đúng, con đang ép người đó. Sao, không được à?”, Lưu Triệt thản nhiên nhún vai, vẻ mặt bỡn cợt, trong mắt còn loé lên tia phóng đãng: “Người yên tâm, con sẽ thay người chăm sóc những phi tử kia của người”. 

 “Ngươi…”, quốc vương không thở nổi, phun ra một ngụm máu: “Sao ta lại có đứa súc sinh đại nghịch bất đạo như ngươi chứ?” 

 “Đây đều là do quốc sư dạy tốt, ông ấy là một người sư phụ rất xứng chức”, Lưu Triệt nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng, từ ‘sư phụ’ của hắn ta khiến người trong đại điện không ai dám thở mạnh. 

 “Nghịch tử, nghịch tử”, quốc vương nước Thiên Hương tức giận quát lên rồi lập tức rút kiếm ra. 

 “Bệ hạ, bảo trọng thân thể”, hai thị vệ lập tức chắn trước mặt Lưu Triệt, sát khí lan ra khắp nơi, bọn họ là cao thủ võ lâm mà Lưu Triệt thu nhận, Hoàng đế không am hiểu võ công làm sao có thể so sánh được với họ! 

 Hoàng đế bị khống chế, giây trước ông ta còn là Hoàng đế chí cao vô thượng, giây sau đã trở thành tù nhân. 

 “Long thể của Phụ hoàng không khoẻ, đưa ông ấy xuống nghỉ ngơi đi”, Lưu Triệt tuỳ tiện phất tay, bước lên long toạ rồi thản nhiên ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, dáng vẻ thoải mái. 

 “Ngươi là tên nghịch tử, nghịch tử”, quốc vương giận dữ hét lên, nhưng vẫn bị lôi ra ngoài. 

 Trong điện, dù là chư vương hay nguyên soái, đại tướng quân đều không dám đứng ra nói một câu, dám giận không dám nói. 

 Không còn cách nào! Người ta có tu sĩ chống lưng, đến phụ thân ruột thịt còn dám ra tay thì còn chuyện gì hắn ta không dám nữa, hơn nữa chuyện hôm nay không có sự chấp thuận của quốc sư, Lưu Triệt nào dám làm? 

 “Các vị, ta làm Hoàng đế, mọi người có ý kiến gì không?”, Lưu Triệt hứng thú nhìn đại điện đông nghịt người. 

 “Không có, không có”, ngay lập tức có người đứng ra, nói một cách rõ ràng, dõng dạc: “Điện hạ văn võ song toàn, tài trí mưu lược kiệt xuất, xứng đáng là cửu ngũ chí tôn, thực sự là may mắn của nước Thiên Hương ta!” 

 Có người lên tiếng, người trong đại điện lập tức phụ hoạ theo, nịnh hót khiến Lưu Triệt đang ngồi trên long toạ cười sung sướng. 

 “Quốc sư giá đáo!” 

 Giọng nói cao vút, vang dội vang lên, một ông lão chống gậy, run rẩy đi vào đại điện, tu vi không cao lắm, chỉ ở cảnh giới Chân Nguyên, nhưng ở đây ông ta đã là tồn tại như một vị vua. 

 “Bái kiến quốc sư!” 

 Tất cả mọi người trong đại điện đều kính cẩn hành lễ. 

 Nhưng trong lòng lại mắng chửi lão già này ngàn vạn lần, từ khi đến nước Thiên Hương, ông ta chưa làm được chuyện gì tốt, chuyện xấu thì lại liên miên, Khổ Thiền đại sư cái gì chứ, nghe thì hay nhưng chẳng được tích sự gì. 

 “Sư phụ, sao người lại xuất quan rồi?”, Lưu Triệt đứng dậy nghênh tiếp, hắn ta kiêu ngạo hống hách là thế, lúc này cũng ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ. 

 “Đồ nhi thành thân, sư phụ có lý gì không tới”, Khổ Thiền nhàn nhạt nói rồi thản nhiên ngồi lên ngai vàng, nói xong ông ta còn lấy một viên đan dược ra: “Quà mừng của vi sư”. 

 “Đa tạ sư phụ”, Lưu Triệt mừng rỡ như điên, vội vàng nhận lấy. 

 “Cấu kết với nhau làm chuyện xấu”, tuy mọi người trong đại điện đều tươi cười nhưng lòng lại đang chửi rủa. Quốc sư cái gì, khoác lên mình áo tiên nhân được vạn người ngưỡng mộ, thế nhưng lại làm toàn chuyện không bằng súc sinh. 

 Nhưng họ có thể làm gì? Người ta là tiên, là tu sĩ, có thể nghiền nát họ thành tro bay bất cứ lúc nào. 

 “Tân nương đến!” 

 Ngoài đại điện lại có người hô lớn, tiếng hô vang dội, cao vút. 

 Chín mươi chín bậc thang đá được trải thảm đỏ, Liễu Như Yên mặc váy cưới xuất hiện trong mắt mọi người. 

 Nữ tử trong thiên hạ, đẹp nhất vẫn là tân nương. 

 Giống như Liễu Như Yên lúc này đây, tư thái duyên dáng khuynh quốc khuynh thành tựa tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ, ánh mắt mọi người trong đại điện bao gồm cả Khổ Thiền cũng sáng lên. 

 Cô là tâm điểm chú ý của mọi người nhưng ánh mắt lại tối mịt, không có ánh sáng, khoé mắt vẫn còn vương lệ, bước chân vào phủ Thái tử chính là bắt đầu số phận bi thảm của cô. 

 Dưới sự chú ý của mọi người, cô bước vào đại điện như một bức tượng băng, khuôn mặt xinh đẹp thê lương, không có một chút cảm xúc, đôi mắt đờ đẫn trống rỗng như hình nộm. 

 “Mỹ nhân đừng lo lắng, ta sẽ đối xử tốt với nàng”, Lưu Triệt đứng dậy, ngửi mùi hưởng trên người Liễu Như Yên rồi vui vẻ vuốt ve gò má cô. 

 “Buông tha cho người nhà của ta”, cô lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng không cảm xúc. 

 “Phải xem nàng có ngoan không đã”, Lưu Triệt để lộ hai hàm răng trắng, trong mắt ánh lên tia dục vọng tà ác. 

 “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra”, đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên. 

 Lời còn chưa dứt, một đạo kim quang đã vọt vào đại điện hoá thành bóng người màu vàng, không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành. 

 Đây… 

 Người trong đại điện đều đứng dậy, thần quang hoá thành người, đây là thần thông của tiên nhân! 

 Bên này, Khổ Thiền đã ngã khỏi long toạ, quỳ trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy: “Bái… Bái kiến tiền bối”. 

 Đến Khổ Thiền cũng đã như vậy chứ nói gì đến đám Hoàng thân quý tộc và đại tướng quân người phàm, tất cả đều quỳ rạp xuống. 

 Lại nhìn đến Lưu Triệt, giây trước hắn ta còn ngạo mạn hống hách, giờ đây đã biến thành con chó, run rẩy quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, không dám thở mạnh. 

 Là hắn! Là hắn! 

 Liễu Như Yên quay đầu, dường như cô vẫn có thể nhìn thấy đó là Diệp Thành qua lớp mặt nạ Quỷ Minh, đôi mắt đẹp lập tức bị nước mắt làm nhoè đi. 

 Rầm! 

 Khi cô còn đang thất thần thì Khổ Thiền đã bay ra ngoài, đại điện bị đập vào tạo thành một cái lỗ lớn, người ông ta bay thẳng lên trời cao, có lẽ là bay lên quá cao nên chẳng ai còn nhìn thấy bóng dáng ông ta nữa. 


 Hắn ta rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc với khuôn mặt đó, chính vào đêm ba hôm trước, hắn ta đã lệnh thuộc hạ kéo người này đi cho chó ăn. Cảnh tượng bây giờ khiến người hắn ta lạnh ngắt như xác chết, người ấy là tu sĩ, còn là tu sĩ mạnh hơn Khổ Thiền gấp ngàn vạn lần. 

 A… A! 

 Có lẽ là quá sợ hãi, hắn ta không kìm được hét lên, loạng choạng lùi lại, hoảng sợ nhìn Diệp Thành rồi la lên như chó điên: “Ngươi không được giết ta, ta là quốc vương của nước Thiên Hương, ta là quốc vương của nước Thiên Hương”. 

 Diệp Thành phớt lờ, kéo tay Liễu Như Yên xoay người chậm rãi rời đi, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng mà uy nghiêm vang lên: “Bắt đầu từ hôm nay nước Thiên Hương thay vua đổi chủ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.