Chương trước
Chương sau
Lốp bốp…. 

 Trời vừa sáng, Vọng Cổ Thành đã vang lên từng tiếng pháo nổ lốp bốp, trên con đường vốn ít người qua lại thì lúc này lại kín bóng người. 

 Dưới gốc cây, Diệp Thành ngủ say bị đánh thức, hắn từ từ đứng dậy nhìn con đường náo nhiệt rồi mới đeo lớp mặt nạ Quỷ Minh bước vào dòng người huyên náo, hắn không bị bất cứ ai chú ý đến. 

 “Nhà họ Liễu gả con gái đi rồi”, trên con đường náo nhiệt khác thường, những tiếng nói này liên tiếp vang lên. 

 “Nghe nói là Thái Tử Lưu Triệt, nhà họ Liễu lần này đúng là có chỗ dựa vững chắc”, có người trầm trồ, “Liễu Thanh Tuyền sắp được thăng quan tiến chức rồi, ông ta là quốc trượng tương lai, sau này không được đụng tới ông ta”. 

 “Quốc trượng cái con khỉ” có người nhổ nước bọt, “tên Lưu Triệt đó là cái thá gì, cả nước Thiên Hương đều biết, còn quốc tượng à, đừng mơ! Phi tần của Lưu Triệt không có một nghìn thì cũng phải tám trăm, làm gì có ai có kết cục tốt đẹp, hiện giờ hắn là Thái Tử, nếu như làm quân vương thì nhất định là một vị quân vương bạo tàn”. 

 “Những câu này chỉ được nói trong lòng thôi”, có người than thở, “nữ nhi nhà họ Liễu thật đáng thương”. 

 Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành sải bước đi không nhanh không chậm, hắn giống như vị khách qua đường. 

 Phía trước, đoàn xe đến đón rộn ràng, thị vệ của phủ Thái Tử đi trước dẹp đường, gióng trống khua chiêng, pháo nổ vang trời trông vô cùng long trọng, người nào người nấy mặc y phục màu đỏ, trong biển người chỉ nhìn thấy như một con rồng màu đỏ đang bay lượn. 

 Trên kiệu tám người khiêng, Liễu Như Yên mặc bộ y phục tân nương ngồi bên trong như pho tượng đá bất động, khoé mắt cô tuôn trào hai dòng lệ, vẻ mặt đờ đẫn thật đáng thương. 

 “Ta còn không biết huynh tên là gì”, trong tiếng ngấc nghẹn ngào, trong đôi mắt xinh đẹp nhoà nước mắt, dưới sự chứng kiến của biết bao cặp mắt mà kết thành sương. Liễu Như Yên nên cảm thán nhân duyên, tạo hoá thật sự trêu người. 

 “Vọng Cổ Thành, kiếp này còn có thể quay lại không?”, cô cười đau đớn, sau đó vén bức rèm, thông qua ô cửa sổ nhỏ, cô ngắm nhìn quê nhà đang xa dần trong tầm mắt, mọi thứ ở đây đều khắc sâu trong tâm trí cô. 

 Thái Tử Lưu Triệt tâm địa độc ác, Thái Tử Phi của hắn không ai có nổi kết cục tốt đẹp, phần lớn đều bỏ mạng nơi đất khách quê người, nếu không có gì bát ngờ thì Liễu Như Yên cũng sẽ là một trong số những người như vậy, vận mệnh thật đáng thương. 

 Đây chính là mệnh! 

 Trong nụ cười Liễu Như Yên mang theo nước mắt. 

 Thế nhưng khi cô thu lại tầm mắt thì chợt thấy một bóng người hao gầy xuất hiện, hắn không mang theo hành lý nhưng lại di chuyển thật nhanh trên con đường. 

 Ấy, ấy… 

 Trên con đường huyên náo, đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt vì tân nương nhảy khỏi kiệu. 

 Đây… 

 Ai nấy đều thẫn thờ ngơ ngác nhìn Liễu Như Yên khoác trên mình bộ y phục của tân nương, cô lảo đảo như một kẻ điên rẽ đám người, không biết đang tìm ai. 

 Phía sau, thị vệ của phủ Thái Tử đang xông lên chặn cô lại: “Thái Tử Phi, đừng làm khó chúng thần”. 

 Liễu Như Yên đứng lại, khuôn mặt dàn dụa nước mắt. 

 Ta là Liễu Như Yên! 

 Nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn của cô, bóng hình hao gầy kia biến mất chỉ còn lại những bóng người đi qua đi lại. 

 Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Vọng Cổ Thành như một đạo thần quang rẽ ngang trời. 

 Sau một khắc, hắn dừng chân trên một cổ thành khác ở chốn phàm trần. 

 Cũng giống như Vọng Cổ Thành, vừa dừng chân Diệp Thành đã lan toả thần thức khắp toà cổ thành, tất cả mọi đình đài lầu các, tất cả những nơi có người qua lại đều được hắn nắm bắt, không thấy tu sĩ, cũng không thấy bóng dáng Sở Huyên. 

 Hắn lại bước đi! 

 Tiếp đó, hắn không ngừng di chuyển qua từng toà cổ thành ở thế giới người phàm như một vị khách qua đường, hắn đến vội vàng mà đi cũng vội vã, đại giang đại hà tuyệt đẹp trong mắt hắn chỉ như làn khói. 

 Cuối cùng, Diệp Thành bước ra khỏi nước Thiên Hương, hắn tìm một đất nước người phàm khác, hắn dừng chân bên trong hoàng cung với đại khí dồi dào. 

 Ra ngoài gặp ta! 

 Diệp Thành đứng trên đại điện, thần tức truyền âm quét qua hoàng cung, chỉ có tu sĩ mới nghe thấy. 

 Không lâu sau đó, một tu sĩ trẻ tay cầm phất trần lảo đảo chạy tới, có lẽ vì chạy quá nhanh nên đến cả giày cũng rơi, người này vừa bước chân vào Kim Loan Điện thì đã quỳ xuống đất cái bịch. 

 “Bái….bái kiến tiền bối”, tu sĩ trể quỳ ở đó, không dám thở to, người này trông không giống một vị tiên, gầy như que củi, trông không khác gì một tên trộm, hốc mắt lõm sâu, cơ thể có linh khí nhưng lại vẫn gầy hốc hác, chỉ cần nhìn là biết ít làm chuyện đó rồi. 

 “Ngươi là đệ tử của thế lực phương nào?”, Diệp Thành lãnh đạm nói. 

 “Bẩm tiền bối, vãn bối chính là đệ tử của Phi Vân Môn Huyền Tự, Lý Tiêu”. 

 “Phi Vân Môn”, Diệp Thành lẩm bẩm cái tên này, hắn nghĩ một lát mà không hề có ấn tượng gì, có lẽ Phi Vân Môn chỉ là một môn phái nhỏ, nhỏ đến mức một thánh chủ Thiên Đình với kinh nghiệm phong phú như hắn mà cũng chưa từng nghe nói tới. 

 “Ta muốn tìm cô ấy”, hắn không hỏi thêm, phất tay lấy ra một bức tranh, giơ trước mặt tu sĩ kia sau đó còn có một thanh linh kiếm màu vàng kim, đó là một món thượng phẩm. 

 Linh khí? 

 Tu sĩ trẻ kia tim đập thình thịch, đôi mắt sáng lên. 

 Hắn là đệ tử của một môn phái nhỏ, chỉ vì khả năng thiên bẩm kém nên mới bị phái xuống làm quốc sư của thế giới người phàm, hắn nào đã từng thấy món binh khí thượng phẩm nào thế này, đến cả binh khí bản mệnh của hắn cũng chỉ là vật tầm thường, vả lại dùng bao nhiêu năm rồi, bây giờ được thấy món binh khí thượng phẩm thế này sao hắn có thể không kích động cho được. 

 “Đa tạ tiền bối, giờ vãn bối đi làm ngay ạ”, tu sĩ trẻ kia phủi mông mừng quýnh, hắn là Quốc Sư, Hoàng Đế có gì đều nghe theo hắn, muốn tìm người chỉ cần phát đi thông cáo thì sẽ có thông tin nhanh chóng thôi. 

 Có điều khi hắn cầm tấm hình Sở Huyên thì mới chợt thẫn thờ, “sao người này…lại quen thế nhỉ?” 

 “Ngươi từng gặp cô ấy?”, Diệp Thành bước tới, có lẽ khí thế quá mạnh nên mới một làn gió mạnh thổi tới mà cũng cuốn ngã tu sĩ này. 

 “Từng…từng gặp ạ”, tu sĩ trẻ kia vội bò dậy, hắn ta gãi đầu rồi mới quả quyết: “Có lẽ là năm ngoái, cô ấy từng tới đây tìm người, ừm, chính là tìm người”. 

 Nói rồi hắn lấy ra một bức tranh trong túi đựng đồ cũ kĩ đưa cho Diệp Thành. 

 Diệp Thành nhận lấy, hắn không nhìn và không cần nhìn thì hắn cũng biết người trong tranh ngoài hắn ra thì còn là ai. 

 Tiếp tục tìm! 

 Roẹt một tiếng, Diệp Thành biến mất khỏi đại điện, trước khi đi hắn còn để lại một phần phân thân. 


 “Lão đại, có việc chúng ta không biết có nên nói hay không?”, bên trong vùng đan hải của Diệp Thành, tiên hoả và thiên lôi truyền âm đến. 

 “Nói”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng. 

 “Nữ tử nhà họ Liễu ở Vọng Cổ Thành hình như từng cứu người”, Thiên Hoả và Thiên Lôi lung lay, có lẽ vì áy náy nên chúng đem nhiều cảnh tượng ngưng tụ thành thần thức truyền cho Diệp Thành. 

 Diệp Thành đón nhận thần thức, hắn bất giác cau mày lẩm bẩm, “chẳng trách mà tiếng đàn kia lại quen thế”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.