Chương trước
Chương sau
Lại là một đêm yên tĩnh. 

 Trong căn phòng, Diệp Thành vẫn chưa tỉnh lại, hắn nằm im bất động. 

 Trong đêm thanh tịnh, mùi hương nữ nhân bay từ bên ngoài len lỏi vào trong cánh cửa. 

 Cô ấy lại đến rồi, mỗi đêm yên tĩnh cô ấy đều lén tới đây, có điều khác biệt ở chỗ lần này cô mang theo cây đàn tỳ bà. 

 “Ta tên là Liễu Như Yên, là đại tiểu thư của nhà họ Liễu”, cô ngồi bên cạnh giường, trông dáng vẻ hết sức thuỳ mị, cô giơ bàn tay ra khẽ vuốt những lọn tóc đang buông lơi trên mặt Diệp Thành, “ngươi đúng là một người có tâm sự, khuôn mặt mang theo bao nỗi niềm”. 

 Dù lời nói thổn thức bên tai nhưng Diệp Thành lại không hề có bất cứ phản ứng nào, hắn như người chết nhưng thực sự lại vẫn còn sống, tim hắn vẫn đập nhưng hắn lại chìm vào giấc ngủ sâu. 

 Tưng…! 

 Cô gái gảy đàn, từng đầu ngón tay lướt nhẹ trên từng dây đàn như những cánh bướm đang bay lượn, tiếng đàn trong veo như vang từ miền sơn cốc, trải qua bao kiếp người khốn khó, vượt thăng trầm của thời gian hoá thành phong trần. 

 Trên giường, Diệp Thành ngủ say chợt rùng mình, tiếng đàn vang lên như xua tan phần nào sự mệt mỏi trên khuôn mặt hắn. 

 Trời về khuya. 

 Không biết từ bao giờ cô mới đứng dậy ôm theo cây tỳ bà, cô đến khẽ khàng mà đi cũng rất nhẹ nhàng giống như làn khói mỏng manh. 

 Nhiều ngày sau đó, Diệp Thành không hề tỉnh lại, hắn như thể ngủ tới thiên hoang. 

 Mỗi khi đêm tới luôn có một bóng hình ôm theo cây đàn tỳ bà gảy lên từng làn điệu du dương. 

 Hôm nay, khi trời còn chưa sáng, gia tộc nhà họ Liễu ai ai cũng bận rộn, tất cả đều khoác lên mình bộ áo quần sạch sẽ, đến cả những lão nhân không màng thế sự cũng tới, vẻ mặt trịnh trọng. 

 “Dương thúc, có khách quan trọng tới sao?”, Liễu Như Yên nhìn người đàn ông trung tuổi mặc y phục đen và lên tiếng hỏi. 

 “Khổ Thiền đại sư muốn tới Vọng Cổ Thành”, người đàn ông trung tuổi mỉm cười ôn hoà, đáp. 

 “Khổ…Khổ Thiền đại sư?”, Liễu Như Yên sững người, mặc dù là người phàm nhưng cô lại không phải một người thiển cận, sao cô có thể không biết Khổ Thiền đại sư là ai, đó là quốc sư của Thiên Hương Quốc, là vị tiên duy nhất”. 

 “Khổ Thiền đại sư tới Vọng Cổ Thành làm gì ạ?”, Liễu Như Yên lại lần nữa nhìn người đàn ông trung tuổi. 

 “Tới thăm người thanh niên đang ngủ say kia”, người đàn ông trung tuổi mỉm cười, “gia chủ đoán có lẽ hắn là một tu sĩ nên mới mời Khổ Thiền đại sư tới xem, nếu đúng là tiên thì nói không chừng Khổ Thiền đại sư có thể khiến hắn tỉnh lại, không thể để hắn ngủ say mãi như vậy được, hi vọng tiểu thư có thể hiểu cho”. 

 “Con…con hiểu rồi”, Liễu Như Yên mím môi, đôi tay nắm , chốc chốc lại túm vào vạt áo. 

 “Đến rồi, đến rồi”, không lâu sau đó có một người hớt hải chạy đến. 

 Nghe vậy, người nhà họ Liễu ai ai cũng chỉnh lại y phục, đó đều là những lão bối của nhà họ Liễu, tất thảy đứng xếp thành ba hàng. 

 Bên ngoài, xe kéo đã dừng lại nhưng người bước xuống lại là một thanh niên mặc cẩm y, trên lớp áo khoác ngoài còn có hình giao long màu vàng kim, ở Thiên Hương Quốc cũng chỉ có Vương Công Quý Trụ mới có vinh hạnh này. 

 Thái Tử Điện Hạ! 

 Phía Liễu Thanh Tuyền thẫn thờ, vốn tưởng rằng đó là Khổ Thiền đại sư nhưng nào ngờ lại là thái tử Lưu Triệt của Thiên Hương Quốc. 

 “Quốc sư đang bế quan phái ta tới xem”, Lưu Triệt nhấc chân bước xuống khỏi chiếc xe sau đó mỉm cười nhìn tất cả mọi người: “Ái Khanh không phải sẽ từ chối tiếp bản vương chứ?” 

 “Thái Tử Điện Hạ tới là vinh hạnh cho thần rồi ạ, mời người vào trong, thần đã chuẩn bị yến tiệc mời điện hạ rồi ạ”, Liễu Thanh Tuyền vội tiến lên trước, vị trước mặt này chính là quân vương tương lai của nước Thiên Hương, sao ông ta có thể chậm trễ được. 

 “Tiếp đãi thì không cần, ta xem người trước đã”, Lưu Triệt lập tức xua tay. 

 “Vậy thì mời điện hạ theo thần”, Liễu Thanh Tuyền giơ tay ra mời sau đó dẫn Lưu Triệt đi về một biệt uyển. 

 “Lần này ta tới đây, Quốc Sư tặng ta một món pháp bảo, chỉ cần là tiên nhân gặp phải thì nhất định sẽ hiển linh”, vừa đi, Lưu Triệt vừa lấy ra một viên linh châu phát sáng. “Nếu người đó là tu sĩ thì nhà ngươi đúng là lập công lớn”. 

 “Nếu vậy thì đúng là vinh hạnh cho nhà họ Liễu quá ạ”. 

 “Yên tâm, Hoàng thất sẽ không để nhà họ Liễu thiệt thòi”. 

 Cả hai người vừa cười vừa nói rồi tới biệt uyển từ lúc nào không hay. 

 Vừa bước vào, Lưu Triệt đã thấy Liễu Như Yên đang đứng trước cửa phòng, đôi mắt bông đùa chợt sáng lên, hắn nhìn Liễu Như Yên từ đầu tới chân, nét đẹp của cô khiến hắn thẫn thờ. 

 “Bái kiến Thái Tử Điện Hạ”, Liễu Như Yên tiến lên trước cung kính hành lễ. 

 “Vị này là…”, Lưu Triệt nhìn sang Liễu Thanh Tuyền ở bên. 

 “Tiểu nữ Liễu Như Yên ạ”, Liễu Thanh Tuyền vội đáp lời. 

 “Ái Khanh có một nữ nhi thật biết phép tắc”, Lưu Triệt mỉm cười, hắn lại lần nữa nhìn Liễu Như Yên từ đầu tới chân sau đó mới nhấc chân bước vào trong phòng. 

 Duy chỉ có mình Liễu Thanh Tuyền là tiến vào theo sau, ở cửa vẫn có hai hàng thị vệ đứng đó, đến cả các trưởng lão của nhà họ Liễu cũng bị chặn ở bên ngoài. 

 Trong phòng, Lưu Triệt đã tới trước giường, hắn ta nheo mắt nhìn Diệp Thành sau đó mới lấy viên linh châu kia ra để nó lơ lửng trên đầu Diệp Thành. 

 Viên linh châu này hết sức bất phàm, nó lấp lánh sắc tím, chốc chốc lại rung lên khiến Liễu Thanh Tuyền sáng mắt, đó là vật của tiên nhân, là bảo bối vô giá, có thể được nhìn thấy bảo bối quả là vinh hạnh ba đời của ông ta. 

 Có điều mặc dù viên linh châu bất phàm nhưng từ đầu tới cuối đều không hề phát sáng. 

 Lưu Triệt cau mày, hắn cất viên Ly Chương đi rồi lại để nó lơ lửng trên đầu Diệp Thành, thế nhưng lần này viên linh châu vẫn không hề có gì khác biệt. 

 Tiếp đó, hắn lại thử vài lần nữa nhưng đều không có tác dụng. 

 Trong lúc bất lực, hắn chỉ có thể cất viên linh châu đi. 

 Đúng là nực cười, một viên linh châu có thể đoán ra Diệp Thành là tiên nhân sao? Đừng nói là một viên linh châu, cho dù là tu sĩ thực sự đến cũng chưa chắc có thể nhìn ra hắn là tu sĩ, đây chính là sức mạnh ẩn giấu của kẻ mạnh. 

 “Điện hạ, hắn là tiên nhân chứ?”, ở bên, Liễu Thanh Tuyền hỏi dò. 

 “Ngươi cho rằng thế nào?”, Lưu Triệt đáp lời nhưng vẻ mặt lại tối sầm. 

 “Thần ngu muội”, Liễu Thanh Tuyền vội quỳ xuống đất, không cần Lưu Triệt đáp lời, chỉ cần nhìn sắc mặt hắn ta là ông ta đã có đáp án. Thân phận Thái Tử cao quý thế nào, lại từ xa tới đây nhưng chẳng có được kết quả tốt đẹp, nếu như Thái Tử không vui thì cả nhà họ Liễu gặp tai ương. 

 “Ái Khanh à, tiểu Vương ta có một lời đề nghị”, thấy Liễu Thanh Tuyền quỳ dưới đất, Lưu Triệt mói lên tiếng cười gian xảo. 

 “Điện Hạ xin người cứ nói, thần nhất định không làm trái lệnh”, Liễu Thanh Tuyền không dám thở to. 

 “Ta muốn nạp nữ nhi của ái khanh làm thiếp, không biết ái khanh có ý kiến gì không?”, Lưu Triệt cười u ám. 

 “Cái này…” 

 “Sao, làm khó cho khanh à?”, Lưu Triệt lạnh mặt thấy rõ. 

 “Không làm khó, không…không làm khó ạ”, Liễu Thanh Tuyền vội đáp lời, nói rồi ông không quên lau đi mồ hôi lạnh toát đang vã ra, ông ta thật sự chỉ muốn bạt cho mình hai cái, chỉ vì một tên tiên nhân giả mà lại chuốc về hoạ sát tinh, đó là Thái Tử, là quân vương tương lai của nước Thiên Hương, gia tộc họ Liễu cỏn con của ông ta không thể nào đụng tới được và cũng không dám đụng tới, vì gia tộc ông ta chỉ có thể hi sinh con gái của mình”. 

 “Vậy mới phải chứ”, Lưu Triệt cười tôi độc, hắn sải bước ra khỏi cửa phòng, “đêm nay ta sẽ ở lại nhà họ Liễu”. 

 Bên ngoài căn phòng, người nào người nấy của nhà họ Liễu vẫn còn đứng đó chờ đợi, không ai dám lại gần cánh cửa. 

 Phía này, đôi tay của Liễu Như Yên đã đan chặt vào nhau, vẻ mặt lo lắng, cô chỉ cmar thấy như có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra. 

 Không lâu sau đó, cánh cửa mở ra, Lưu Triệt và Liễu Thanh Tuyền lần lượt bước ra ngoài. 

 Lưu Triệt cười u ám nhưng vẻ mặt của Liễu Thanh Tuyền lại không hề dễ coi khiến người nhà họ Liễu nhìn mà tim đập chân run. 

 Buổi tiệc rượu diễn ra trong bầu không khí áp lực, người nhà họ Liễu không dám nói to. 

 Thái Tử Lưu Triệt tiếng xấu đồn xa, vả lại tính tình thất thường, những gia tộc bị diệt môn ở nước Thiên Hương phần lớn do hắn ra tay giết hại, hắn là một kẻ tàn độc máu lạnh, cho dù trở thành quân vương thì cũng là một kẻ bạo tàn. 

 Màn đêm lại buông xuống. 

 Trong màn đêm tĩnh lặng, Liễu Như Yên lại lần nữa bước vào trong cửa phòng của Diệp Thành, cô ôm theo cây đàn tỳ bà nhưng khoé mắt lại thoáng hiện đôi dòng lệ đã khô sau từng làn gió thổi, ba ngày nữa cô phải làm thiếp cho Thái Tử, bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy sung sướng hoa lệ nhưng tiền đồ của cô lại chẳng khác gì một màu u ám. 

 Tưng…! 

 Cô lại lần nữa gảy đàn, tiếng đàn du dương vang lên là hai dòng nước mắt tuôn trào, khuôn mặt cô mang theo nỗi khổ đau và bất lực. 

 Rầm! 

 Lúc này, cánh cửa phòng bị người ta dùng chân đạp ra, người còn chưa thấy đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xực khắp căn phòng, một bóng người loạng choạng chếnh choáng say bước tới, nếu nhìn kĩ thì chính là Lưu Triệt. 

 “Bái kiến Thái Tử Điện Hạ”, Liễu Như Yên vội đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi. 

 “Mỹ nhân, nàng để ta tìm dễ quá”, Lưu Triệt chao đảo bước đến, hắn như con chó hoang nhào tới ôm chầm lấy Liễu Như Yên. 

 “Điện hạ, xin hãy tự trọng”, Liễu Như Yên vội đẩy Lưu Triệt ra, cơ thể cô run rẩy, cô không ngừng lùi về sau, cứ thế lùi về bên chiếc giường, đôi mắt nhoà đi vì nước mắt tuôn rơi nhưng cô lại chẳng dám khóc thành tiếng. 

 “Đừng có không biết điều như thế”, nào ngờ Lưu Triệt lại lần nữa nhào đến, hai tay hắn nắm chặt tay Liễu Như Yên, đôi mắt tôi độc, hắn hạ giọng rít bên tai: “Ta là Thái Tử mà không bằng một kẻ sống không khác gì đã chết sao?” 

 Nói rồi hắn cứ thế xé toạc y phục của Liễu Như Yên không hề kiêng dè gì, hắn cười dữ tợn, “nàng đã thích hắn như vậy thì ta sẽ sẽ khiến nàng rên rỉ bên dưới người ta ngay trước mặt hắn cho tới chết”. 

 “Cầu xin Thái Tử, thả…thả ta ra”, Liễu Như Yên đau khổ nhục nhã, cô không dám nói to. 

 “Gọi đi, gọi nữa đi”, Lưu Triệt như con chó điên, “Liễu Thanh Tuyền là kẻ ăn hại bỏ đi, chỉ cần một mệnh lệnh của ta thì đêm nay cả nhà họ Liễu bị diệt môn”. 

 Bịch! 

 Đúng lúc này, cánh cửa phòng lại lần nữa bị đạp tung, Liễu Thanh Tuyền và một nhóm người xông vào. 

 Thấy vậy, đôi mắt Liễu Thanh Tuyền đỏ ngầu, ông ta định sát phạt tới chém chết Lưu Triệt nhưng lại bị những kẻ ở phía sau lôi lại. 

 “Điện hạ, người uống nhiều rồi”, Liễu Thanh Tuyền cố kiềm chế sát khí, cơ thể ông ta run lên. 

 “Ừm, bản Vương uống nhiều rồi”, Lưu Triệt cười tôi độc nhưng cuối cùng hắn cũng thả Liễu Như Yên ra. 

 “Có điều ta không thích tên này”, hắn vặn cổ, “lôi hắn đi cho chó nhai”. 

 Hắn dứt lời, mấy tên hộ vệ liền xông vào phòng. 


 Thấy vậy, trong mắt phái Liễu Thanh Tuyền chợt hiện lên cái nhìn lạnh băng nhưng bọn họ còn có thể làm sao, đúng như Lưu Triệt nói, chỉ cần một mệnh lệnh của hắn thì cả nhà họ Liễu sẽ bị diệt môn. 

 “Lôi hắn ra ngoài cho ta, phanh thây cho chó nhai, cho chó nhai cho ta”, trong căn phòng vang lên tiếng gằn phẫn nộ, Lưu Triệt nổi điên, khuôn mặt hung tợn, hắn gào thét chẳng khác gì con chó điên. 

 Không…không…không! 

 Liễu Như Yên muốn xông tới nhưng lại bị người đàn ông trung tuổi kéo lại, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thành bị lôi ra khỏi phòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.