Chương trước
Chương sau
Có người chết! Có người chết! 

 Phố lớn của Vọng cổ thành huyên náo, vì tiếng hét to này mà chợt nổ tung. 

 Lần này bất kể là xiếc ảo thuật hay người trên đường, hay người bán hàng ở sạp nhỏ đều ồ ạt chạy tới, vây kín nơi chật hẹp này. 

 Nhị đương gia! 

 Mấy tên đầy tớ lao tới đẩy Diệp Thành để đào người đàn ông vạm vỡ kia ra, ừm, là đào đấy, bởi vì gã ta bị đè bẹp biến dạng, cả người đã thành một đống thịt dính chặt trên mặt đất. 

 Cảnh tượng đẫm máu này khiến người xem phải nôn khan, cũng không phải họ chưa từng thấy người chết, nhưng cảnh chết máu me thế này thì đúng là lần đầu, hơn nữa còn được tận mắt chứng kiến sự việc diễn ra thế nào. 

 “Đang yên đang lành sao lại chết chứ?”, có người chỉ trỏ, luôn miệng tặc lưỡi cảm thán. 

 “Đàn áp dân lành, không chuyện ác nào không làm, chết là đáng đời”, có người lên tiếng oán giận nhưng cũng không dám lại gần để xem. 

 Hai nữ thư sinh sợ hãi không dám nhúc nhích, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, cơ thể run rẩy, họ là tiểu thư khuê các bình thường rất ít khi ra ngoài, đã bao giờ thấy cảnh tượng máu me thế này! 

 Tránh ra, tránh ra! 

 Ngay sau đó có tiếng hô vang lên, người của quan phủ đã đến, đi đầu là một thanh niên xấu xí, dáng vẻ cực kỳ bỉ ổi, thế mà lại là bộ khoái của nha môn. 

 Tên này oai phong lẫm liệt, nghênh ngang bước vào, nhưng vừa thấy cảnh tượng đẫm máu kia thì thở không nổi, dạ dày cuộn trào rồi lập tức nôn ra, nôn dữ dội đến mức không đứng thẳng nổi: “Mẹ kiếp, không dưng lại thấy người chết, xui xeo, đúng là xui xẻo”. 

 “Ai làm?”, thấy lão Đại nôn không đứng thẳng được, tên nha dịch đứng ra nhìn quanh một lượt, dáng vẻ còn hung ác hơn gã đàn ông vạm vỡ khi nãy. 

 Lời này vừa dứt, người xem liền đồng loạt chỉ tay vào Diệp Thành đang ngất xỉu: “Chính là người này, hắn rơi từ trên trời xuống”. 

 “Rơi từ trên trời xuống?”, nha dịch đó sững sờ, vô thức ngẩng đầu nhìn trời. 

 “Quan tâm hắn từ đâu tới làm gì, kéo đi chôn đi”, bổ khoái vẫn đang nôn ở nơi cách đó không xa lập tức xua tay, nhưng không dám nhìn cảnh máu me kia nữa, hắn ta sợ rồi, nôn đến mức mật xanh mật vàng cũng ra hết. 

 Nghe vậy, hai nha dịch lật đật tiến lên, mỗi người kéo một chân của Diệp Thành rồi lôi hắn ra khỏi thành. 

 Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ mà lại bị hai người phàm kéo đi như thế, nếu tu sĩ nào nhìn thấy không biết liệu có sợ phát khóc không, cảnh tượng này thật sự quá đáng sợ. 

 Lập tức, con phố ở Vọng cổ thành vốn nên sầm uất vì cảnh tượng thảm khốc vừa rồi mà trở nên vắng vẻ. 

 Nửa đêm nhìn thấy người chết, ai đi đường cũng thấy lạnh sống lưng, còn ai có tâm trạng đi dạo phố, biểu diễn văn nghệ và bán hàng nữa! 

 Bên ngoài thành, ở một bãi tha ma cỏ hoang rậm rạp, nơi này tối mịt, gió lạnh rít gào, lắng nghe kỹ dường như còn có thể thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, vì ở đây được chôn cất quá nhiều người không đáng phải chết. 

 Trong một bãi cỏ hoang, Diệp Thành nằm ở đó tuy còn thở nhưng vẫn đang ngất xỉu. 

 Hắn không bị chôn sống, hai tên nha dịch cũng chẳng rảnh mà chôn sống hắn. Nửa đêm rồi, bãi tha ma thì u ám, có thể gặp ma bất cứ lúc nào, ai rảnh rỗi sinh nông nổi đào hố cho hắn đâu! 

 Chẳng mấy chốc, tiếng gầm của dã thú vang lên, trong đêm đen, một luồng sáng u tối màu huyết sắc loé lên, mười mấy con chó hoang chạy tới vây quanh Diệp Thành. 

 Nhưng không bao lâu chúng lại ủ rũ bỏ đi. 

 Lại nhìn đến bên cạnh Diệp Thành, nơi đó có thêm một số thứ. 

 Nhìn kỹ mới thấy là từng chiếc răng bị gãy, hay chính xác hơn là răng của những con chó hoang kia đã gãy rụng đầy đất, bọn chúng vốn định ăn một bữa no nê nhưng lại chọn nhầm đối tượng. 

 Người nằm ở đó là Thánh chủ Thiên Đình, tuy đang trong trạng thái hôn mê nhưng cũng không gì có thể xâm phạm, đừng nói là mấy con chó hoang, cho dù tu sĩ có tới cũng chưa chắc phá được Thánh thể bá đạo của hắn. 

 Màn đêm chìm vào tĩnh lặng và tăm tối. 

 Không biết đến lúc nào một cơn gió lạnh thổi qua, một bóng người mặc đồ màu đen xuất hiện ở bãi tha ma. 

 Đó là một người trung niên mặc đồ đen với đôi mắt sắc bén, lưng đeo một thanh trường kiếm, nhìn có vẻ là sát thủ. Toàn thân ông ta tản ra khí tức chết chóc, ở thế giới phàm trần thì người như này hẳn là cao thủ võ lâm. 

 “Tiểu thư, là hắn à?”, người trung niên nhìn nữ thư sinh áo trắng vừa đi tới. 

 “Đúng… Là hắn”, nữ thư sinh áo trắng khẽ gật đầu, dường như rất sợ bầu không khí ở đây, cho nên khi nói, cô cũng bất giác túm lấy vạt áo của người trung niên, như vậy mới có cảm giác an toàn. 

 “Đừng sợ”, người nọ nở nụ cười ôn hoà, vác Diệp Thành lên rồi dẫn nữ thư sinh kia rời khỏi bãi tha ma. 

 Khi Diệp Thành xuất hiện lần nữa thì đã ở một phủ đệ của Vọng cổ thành. 

 Ban đêm nhưng trong phủ đệ vẫn người qua người lại, đa phần trên lưng họ đều đeo thêm hòm thuốc, tất cả đều là thầy lang nữ thư sinh áo trắng mời đến khám cho Diệp Thành. 

 Mấy thầy lang vây quanh Diệp Thành, nhìn chân, nhìn tay, sờ ngực, vạch mắt, kiểm tra toàn thân cho hắn cuối cùng tất cả đều nhìn nhau: “Không… Không bị thương ở đâu mà!” 

 “Toàn thân đều là máu, sao có thể không bị thương!”, nữ thư sinh áo trắng ngơ ngác nhìn mấy thầy lang. 

 “Thực sự không có vết thương nào cả”, mấy thầy lang nói một cách chắc chắn. 

 “Để ta bắt mạch xem nào”, một thầy lang vén tay áo, ngồi bên giường, đặt tay lên mạch của Diệp Thành, vừa vuốt râu vừa bình tĩnh bắt mạch cho hắn. 

 Oa! 

 Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh, thầy lang đó đã ngã gục dưới đất, chính là bị mạch của Diệp Thành đánh bật ra rồi bất tỉnh. 

 Thế này… 

 Không chỉ nữ thư sinh kia mà ngay cả trung niên áo đen cũng bất ngờ, không phải họ chưa từng thấy ai bắt mạch, nhưng bị mạch đánh cho bất tỉnh thì là lần đầu tiên. 

 “Liễu tiểu thư, chúng… chúng ta không… không khám được cho người này”, những thầy lang còn lại lần lượt đeo hòm thuốc lên lưng chạy mất, trước khi đi còn không quên kéo thầy lang bị đánh ngất xỉu kia theo. 

 “Dương thúc, chuyện này…”, nữ thư sinh áo trắng nhìn người trung niên áo đen. 

 “Mạch tượng mạnh mẽ như vậy, nội lực của người này chắc chắn thâm hậu, khẳng định là cao thủ trong cao thủ võ lâm”, người trung niên phân tích: “Tiểu thư yên tâm, có nội lực này bảo vệ, hẳn là không có vấn đề gì đâu”. 

 Nói rồi ông ta nở nụ cười dịu dàng, nhìn nữ thư sinh áo trắng từ trên xuống dưới: “Như Yên, chuyện đêm nay ta sẽ coi như không biết. Con đi thay quần áo nữ nhi đi, nếu để phụ thân con nhìn thấy sẽ lại bị trách phạt”. 

 “Con quên mất chuyện này, đa tạ Dương thúc”, nữ thư sinh cười ngọt ngào, bước nhanh ra khỏi thư phòng. 

 Nhìn nữ thư sinh rời đi, người trung niên lắc đầu cười, ánh mắt lại rơi vào Diệp Thành: “Người phàm không thể có nội lực này, chẳng nhẽ tên này là tu sĩ?” 

 “Người đâu, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ cho hắn”, ông ta hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không dám dùng nội lực thăm dò. 

 Chẳng mấy chốc đã có vài hạ nhân đi vào, còn khiêng theo một chiếc thùng gỗ lớn, đặt Diệp Thành toàn thân đẫm máu vào trong, đường đường là Thánh chủ mà lại bị một đám người phàm cởi sạch, nhất là khi thấy thân thể tráng kiện của hắn, mắt của đám hạ nhân đều trố ra. 

 Màn đêm lại chìm vào im ắng. 

 Diệp Thành vẫn đang ngủ say, sau khi tắm rửa hắn được đặt lên chiếc giường lớn thoải mái, ngủ rất yên bình. 

 Không biết đến lúc nào, ánh nến trong phòng dập dờn, một bóng người nhẹ nhàng bước, đó chính là nữ thư sinh áo trắng. 

 Bây giờ sau khi thay trang phục nữ, cô đã bớt đi vẻ thư sinh, nhiều thêm vẻ đoan trang vốn chỉ có ở nữ tử, dung mạo của cô không tuyệt thế nhưng cũng khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp, tươi tắn như đoá hoa sen nở rộ. 

 Bước chân di chuyển nhẹ nhàng, cô chần chừ đến bên giường, thấy Diệp Thành ngủ say mà không khỏi giật mình. 

 Lúc trước, mặt Diệp Thành toàn là máu không thể thấy rõ dung mạo, bây giờ sau khi đã được tắm rửa sạch sẽ, dưới ánh nến yếu ớt, khuôn mặt góc cạnh của hắn hiện rõ, khí chất thăng trầm độc nhất vô nhị khiến tim cô loạn nhịp. 

 Cô vô thức quay người lại, hai tay siết chặt, gò má hiện lên vệt ửng hồng quyến rũ. 

 Ánh nến dập dờn, trong phòng lại chìm vào im lặng. 

 Cô đứng rất lâu, không biết đến khi nào mới lại quay đầu lén nhìn lần nữa. 

 Có lẽ đây chính là nhất kiến chung tình, trong một thoáng trái tim gợn sóng khiến cô không khỏi đưa tay vuốt ve khuôn mặt đầy thăng trầm, mệt mỏi kia. 

 “Tiểu thư, lão gia đến rồi”, không lâu sau, một giọng nói vọng lại từ bên ngoài, giọng nói trong trẻo, rất dễ nghe nhưng giọng điệu lại hơi gấp gáp. 

 Nghe vậy cô vội vàng rút tay, hoảng loạn chạy ra khỏi thư phòng, trước khi đi còn quay lại nhìn thêm lần nữa với vẻ hơi xấu hổ, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng. 

 Sau khi cô đi, một người trung niên mặc áo mãng bào bước vào thư phòng, người này chính là gia chủ của nhà họ Liễu ở Vọng cổ thành, Liễu Thanh Tuyền. 

 “Chính là hắn”, người trung niên áo đen đi sau chỉ vào Diệp Thành trên giường: “Nội lực mạnh đến khó tin, trong giới võ lâm hiện giờ chắc chắn không tìm được người thứ hai”. 

 “Liệu có phải tu sĩ không?”, Liêu Thanh Tuyền suy tư. 

 “Hay là mời Khổ Thiền đại sư của Hoàng Thành tới xem thử ạ?”, người trung niên kia hỏi thử: “Cả nước Thiên Hương chỉ có một mình ông ấy là tu sĩ, nếu ông ấy tới biết đâu lại nhìn ra điều gì”. 

 “Vậy cũng được, nếu thật sự là tiên nhân thì không được thất lễ”, Liễu Thanh Tuyền hít sâu một hơi. 

 “Cũng không phải không có khả năng này”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu: “Nhưng nếu hắn đã thoát được tại sao không liên lạc với Thiên Đình, đại quân Thiên Đình lớn mạnh như vậy, hắn cũng biết mà”. 

 “Có thể là hắn bị thương nặng”, Chung Giang ngẫm nghĩ: “Cũng có thể đang hôn mê”. 

 “Có tung tích gì không?”, Hồng Trần Tuyết nhìn ông lão áo xám bên cạnh, người này không cần nói cũng biết chính là Lưu Năng nổi danh với việc tìm người. 

 “Không có”, Lưu Năng cầm một chiếc la bàn trong tay, bất lực lắc đầu: “Có một sức mạnh bí ẩn ngăn cản thời cơ, tám phần là Thánh chủ vẫn đang ở trong đầm vô vọng, nếu không rất khó để ta không tìm ra”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.