Chương trước
Chương sau
Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Trời đất không yên bình, mây đen giăng lối, sấm vang chớp giật, đang là ban ngày nhưng bầu trời Bắc Sở lại vô cùng tăm tối. 

 Đuổi! Đuổi theo cho ta! 

 Trên cửu tiêu, tiếng gào thét giận dữ như thánh chỉ, lạnh lùng uy nghiêm, vang vọng mãi không ngớt trên bầu trời Bắc Sở. 

 Thị Huyết Điện nổi trận lôi đình! 

 Các thế gia lớn phẫn nộ! 

 Bắc Sở nổi giận đùng đùng! 

 Đường đường là Thị Huyết Song Tôn mà lại bị ghim chết trên hư thiên, hàng trăm nghìn tu sĩ của Thị Huyết Điện bị giết khiến cho quân lính tan rã, đường đường là vùng đất Bắc Sở mà lại bị một người chơi đùa xoay vòng vòng. 

 Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Đất trời hỗn loạn như có thiên quân vạn mã lao tới, mặt đất rộng lớn mênh mông đâu đâu cũng thấy người, sát khí ngút trời. 

 Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết! 

 Trên bầu trời Bắc Sở vang lên tiếng quát như sấm sét kinh thiên động địa, chấn động cửu tiêu. 

 Nhìn lên hư thiên thì thấy một bóng lưng cao thẳng màu máu, mặc chiến giáp đã vỡ, tay cầm Bá Long Đao nhuốm máu sát phạt từ Nam tới Bắc, từ Tây sang Đông, gặp đâu giết đó. 

 Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ. 

 Hắn nên được các thế hệ sau ca tụng, bị hàng triệu tu sĩ ở Bắc Sở đuổi giết, đây là kiếp số của hắn cũng là vinh quang tối thượng của hắn. 

 Màn đêm buông xuống. 

 Dưới màn đêm đen, Diệp Thành xuất hiện, lảo đảo kéo lê thánh thể đẫm máu, chạy trốn vào một dải núi triền miên. 

 Đã ba ngày ba đêm kể từ ngày hắn xuất hiện, vừa chiến vừa chạy trốn, sau gần nghìn trận huyết chiến cuối cùng hắn cũng mở ra một con đường máu, tạo nên uy danh hiển hách cho Thánh chủ Thiên Đình. 

 Đã thoát được! 

 Hắn nở nụ cười mệt mỏi, cơ thể cứng đờ cuối cùng cũng nằm song soài dưới tảng đá. 

 Trong trận chiến này hắn bị thương quá nặng, dưới tác dụng của Tiên Luân Thiên Sinh, tóc hắn đã chuyển bạc, khí huyết dồi dào của thánh thể cũng đã cạn khô, cơ thể tàn tạ, toàn thân bê bết máu. 

 May mắn thay hắn vẫn sống, hơn nữa chiến tích có thể sánh ngang với Âu Dương Vương. 

 “Lão Đại?”, không biết tới lúc nào trong thần hải chợt vang lên tiếng gọi của đạo thân Tinh Thần. 

 “Không chết được!”, Diệp Thành hờ hững đáp lại, hắn điên cuồng hấp thu chân nguyên của đan dược: “Mấy người phía Chú Kiếm Thành đã rút khỏi Bắc Sở chưa?” 

 “Đương nhiên phải rút rồi chứ!”, giọng của Trần Vinh Vân – thiếu chủ Chú Kiếm Thành vang lên, hắn ta thông qua đạo thân Tinh Thần để nói chuyện với Diệp Thành: “May nhờ có ngươi thu hút sự chú ý của Bắc Sở, nếu không sẽ rất phiền phức”. 

 “Ta đã không chỉ một lần phái người tới thông báo cho các ngươi rồi đúng không?”, Diệp Thành nói rồi lại bóp một viên đan dược khác. 

 “Mấy ông lão cứ do dự mãi không quyết định, ta còn có thể làm gì?”, Trần Vinh Vân nhún vai bất lực. 

 “Yên tâm đến Nam Sở đi, sẽ có một ngày ta dẫn các ngươi đánh trở lại”. 

 “Ta tin điều này”, Trần Vinh Vân cười toe toét. 

 Diệp Thành không trả lời nữa, tập trung hồi phục thương thế. 

 Phía Trần Vinh Vân cũng biết tình hình của Diệp Thành lúc này nên cắt đứt liên lạc, không làm phiền hắn nữa. 

 Đêm đến vẫn không thể yên bình. 

 Bắc Sở vô cùng hỗn loạn, khắp nơi lan tràn sát khí. 

 Nhìn đoàn người bay qua bay lại không ngừng, mọi người không khỏi thở dài: “Động tĩnh lớn thế này đúng là ngàn năm khó gặp”. 

 “Thánh chủ Thiên Đình quá lợi hại”. 

 “Để ta tính xem nào, cộng thêm các thế lực lớn ở Bắc Sở là có gần mười triệu tu sĩ đấy!” 

 “Chúng ta cũng nên đưa ra quyết định thôi”, một vị lão tu sĩ có tuổi hít sâu một hơi. 

 Lời này vừa dứt, không ít người khẽ nhíu mày. 

 Ý của lão tu sĩ là phải chọn phe trước, hơn nữa nghe giọng điệu là có vẻ định đứng về phía Thiên Đình. 

 Rất nhiều thế gia ẩn thế đều im lặng, qua trận chiến này không ai có thể ngăn cản Diệp Thành quật khởi, chỉ cần không phải kẻ ngu xuẩn thì đều có thể nhìn ra hắn có phong thái của hoàng đế, người như vậy rất có thể sẽ là vị hoàng đế thứ mười của Đại Sở. 

 Dưới bầu trời đã có thế gia ẩn thế bắt đầu hành động, hơn nữa số lượng còn không ít, hoặc là đến Nam Sở hoặc là đến thế giới phàm trần, nhưng mục đích của họ cơ bản đều giống nhau, đó là lánh nạn. 

 Bây giờ Thị Huyết Điện và các thế lực lớn ở Bắc Sở đã tức đỏ mắt, chưa biết chừng lại lấy lý do tìm Diệp Thành mà thanh lọc Bắc Sở một lượt, những thế lực trung lập sẽ là mục tiêu của chúng. 

 Quả nhiên dự đoán của các lão bối rất đúng. 

 Vào ngày thứ tư truy đuổi Diệp Thành, một số thế gia ẩn thế ở Bắc Sở đã bị xoá sổ, sau đó là một vài thế lực trung lập lần lượt bị quét sạch. 

 Vùng đất Bắc Sở xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông, bầu trời rộng lớn bị một lớp màn màu máu bao phủ, mỗi khi đêm đến lại nghe thấy tiếng hét thê lương vang vọng khắp đất trời, rất đáng sợ. 

 Tìm, đào ba tấc đất lên tìm cho ta! 

 Trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La hét lên giận dữ rung chuyển đại điện. 

 Toàn thân ông ta toàn máu, sát khí dâng trào, đôi mắt hung tợn, thật sự rất giống Diêm La ở địa ngục, còn máu trên người ông ta đương nhiên là máu của các thành viên gia tộc trung lập, ông ta cũng tham gia vào cuộc tàn sát. 

 Đêm ngày thứ chín, Diệp Thành từ từ mở mắt. 

 Sắc mặt hắn vẫn tái, thương thế đã gần hồi phục nhưng ám thương vẫn còn, muốn khôi phục trạng thái đỉnh phong vẫn cần một thời gian nữa. 

 “Mau mau, qua đó xem xem”, Diệp Thành còn chưa đứng dậy đã nghe thấy tiếng hô hét bên ngoài núi, một đội quân cao thủ của Thị Huyết Điện đang tìm kiếm nơi này. 

 “Âm hồn không tan”, Diệp Thành hừ lạnh rồi đứng dậy, nhưng thay vì chiến đấu hắn lại chạy trốn, trạng thái lúc này của hắn không thích hợp để chiến tranh, nếu đại quân Thị Huyết Điện tới thì gay to. 

 Nhưng khi hắn xoay người thì đuôi mắt liếc thấy một bóng người. 

 Ông ta mặc áo giáp màu máu, vóc dáng uy nghiêm, khí huyết sắc dồi dào quanh người, còn có lôi điện xẹt qua. 

 Huyết Liêu! 

 Một tia sáng loé lên trong mắt Diệp Thành, người bên ngoài ngọn núi chẳng phải Huyết Liêu – điện chủ phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện sao? 

 Diệp Thành dừng bước, lại quay trở về. 

 Nếu là điện chủ khác của Thị Huyết Điện thì thôi, nhưng Huyết Liêu thì khác, ông ta có Thiên Nhãn, hơn nữa còn là Thiên Nhãn không yếu, chứa đựng Thiên Nhãn bản nguyên tinh tuý, là thứ cần thiết để dưỡng Tiên Luân Nhãn. 

 “Hôm nay đã tới thì đừng đi nữa”, Diệp Thành cười lạnh lùng, trốn vào không gian hư vô, lén chạy ra ngoài núi. 

 Bên ngoài núi, Huyết Liêu đã dừng bước, hai mắt loé lên ánh sáng màu tím, ông ta nheo mắt nhìn bốn phía nhưng không phát hiện điều gì. 

 “Điện chủ, có khi nào Diệp Thành đã về Nam Sở rồi không?”, một thống lĩnh hỏi. 

 “Không thể nào”, Huyết Liêu lập tức phủ định: “Hơn tám phần truyền tống trận của Nam Sở đã bị phá huỷ, những truyền tống trận còn lại đều được canh phòng nghiêm ngặt, lẽ nào hắn bay về Nam Sở? Chắc chắn hắn vẫn đang ở Bắc Sở”. 

 “Cũng đúng, Bắc Sở quá rộng lớn, cho dù chúng ta đông người nhưng muốn tìm một người cũng giống như mò kim đáy bể”. 

 “Vậy thì tìm tiếp đi, ta…”, Huyết Liêu còn chưa nói xong đã chợt dừng lại, người run lên, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng. 

 Tránh ra! 

 Giây tiếp theo, ông ta đột nhiên hét lên rồi di chuyển một bước ra ngoài. 

 Phụt! 

 Ông ta vừa đi, đầu của một thống lĩnh đã bị chém lìa. 

 Vẻ mặt mọi người đột nhiên thay đổi, vừa định dời bước đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Ngay lập tức, hơn mười cao thủ cảnh giới Không Minh đều bị chém đầu, còn chưa kịp hét lên đã tan thành mây khói. 

 “Kẻ nào!” 

 Hàng trăm cao thủ còn lại nổi giận hét lớn, đồng loạt lui về bên cạnh Huyết Liêu, hoảng sợ nhìn vào bóng tối, có thể hạ gục hơn mười cảnh giới Không Minh một cách dễ dàng gọn nhẹ thế này, dường như họ đã đoán được là ai. 

 “Nhanh, gửi tín hiệu đi”, vẫn là Huyết Liêu bình tĩnh, còn chưa thấy Diệp Thành, ông ta đã hạ lệnh. 

 Sau đó một ông lão áo tím tạo ấn quyết, một đạo thần quang phóng lên trời từ phần đầu của ông ta. 

 Keng! 

 Có tiếng sát kiếm rung lên, thần quang vừa mới phóng lên trời còn chưa kịp bay về phương xa đã bị một nhát kiếm của Diệp Thành phá vỡ. 

 Phụt! 

 Vì có Thái Hư Long Cấm ngăn cản, tín hiệu thần quang mà ông lão áo tím gửi đi lần thứ hai cũng bị chặn lại. 

 Thấy vậy, mặt Huyết Liêu biến sắc, có vẻ như ông ta đã nhận ra chiếc lồng này là thần thông gì và cũng biết sự đáng sợ của nó. 

 “Đến sớm không bằng đến đúng lúc”, giọng nói nhàn nhạt vang lên, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu bước ra từng bước trong bóng tối, xung quanh có chiến long màu vàng lượn lờ, hắn như u linh trong đêm, nở nụ cười rạng rỡ lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.