Chương trước
Chương sau
Bầu trời tối mịt, huyết phong thét gào. 

 Thời gian dường như đóng băng trong khoảnh khắc này. 

 Đại quân Thị Huyết khiếp sợ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên hư thiên, người đó giống như chiến thần lại như ma vương, trong tay cầm chiếc đầu đầy máu của Huyết Tôn, cảnh tượng ấy khiến người ta không dám nhìn thẳng. 

 Còn ai nữa? 

 Diệp Thành hét lên, thiên địa rung chuyển, sấm rền vang dội. 

 Đại quân Thị Huyết run lên, bọn họ sợ rồi, bóng dáng kia khiến bọn họ sợ hãi. 

 Thị Huyết Song Tôn, nực cười! 

 Diệp Thành cười điên cuồng, hắn ném đầu Huyết Tôn xuống khỏi bầu trời, Diêm Tôn bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng bị hắn ném ra. 

 Ù! 

 Chiến mâu màu đen rung lên, bị hắn ném đi thật xa. 

 Phụt! Phụt! 

 Đầu Huyết Tôn bị đâm xuyên, đầu Diêm Tôn cũng bị xuyên thủng, Thị Huyết Song Tôn bị một cây chiến mâu đồng thời ghim trên hư thiên. 

 Cảnh tượng này khiến đại quân Thị Huyết lại rùng mình, sắc mặt tái nhợt. 

 Đó là song Tôn của Thị Huyết Điện, đường đường là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, thế mà lại bị giết ngay trước đại quân tu sĩ hàng mấy chục nghìn người, bọn họ làm gì có dũng khí tiến lên nữa, tiến lên một bước sẽ là địa ngục. 

 Lúc này rất nhiều người chợt bừng tỉnh nhận ra. 

 Thị Huyết Diêm Tôn gặp chuyện, thiếu chủ của các thế gia bị giết mấy ngày trước cũng là kiệt tác của Diệp Thành. 

 Giết! Giết cho ta! Kẻ nào lùi lại đều phải chết! 

 Phệ Hồn Vương gào thét, nếu không có Nam Minh Ngọc Thu khống chế, ông ta sẽ không chút do dự xông ra. 

 Đại quân Thị Huyết hành động, bốn phương như thủy triều. 

 Giết! 

 Diệp Thành cũng lao thẳng về một hướng, Bá Long Đao trong tay đã nhuốm Thánh huyết, rung lên ầm ầm, đao mang vô song muốn giúp chủ nhân mở ra một con đường máu. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Diệp Thành liên tục bị thương, đến Tiên Luân Thiên Sinh cũng không chịu nổi. 

 Nhưng hắn vẫn dũng mãnh, sau lưng chất đầy thi thể đẫm máu, dưới chân là con đường trải đầy máu và xương. 

 Đột nhiên, hắn đang tắm máu bỗng vào một trạng thái kỳ ảo. 

 Hắn quên đi đau đớn, ý chí chiến đấu vô địch khiến hắn niết bàn lột xác trong xương và máu, mỗi giọt Thánh huyết trong cơ thể đều đang bốc cháy, mỗi một Thánh cốt đều đang rung lên, Thánh thể bản nguyên phun ra, lực huyết mạch cuộn trào. 

 Con đao trong tay hắn cũng thay đổi, con đường phía trước tối tăm nhưng đã được hắn chém mở ra ánh sáng. 

 Gừ! Gừ! Gừ! 

 Không biết đến khi nào bên cạnh hắn vang lên tiếng rồng gầm mạnh mẽ, long ảnh màu vàng bay ra khỏi cơ thể, sấm sét bao quanh thân rồng cường tráng, âm thanh như tiếng sấm, chấn động cả bầu trời. 

 “Chiến… Chiến long trên trời!”, Tiêu Thần đứng trên hư thiên mấp máy môi, vẻ mặt thất thần. 

 “Chiến long trên trời, không ngờ lại được thấy dị tượng này một lần nữa, ta không bằng hắn rồi!”, Long Đằng lẩm bẩm. 

 “Gia gia, sao lại là chiến long trên trời ạ?”, có tiểu tu không rành thế sự tò mò hỏi lão bối tu sĩ bên cạnh. 

 “Đó là ngoại tướng do ý chí chiến đấu bất khả chiến bại hoá thành”, lão bối tu sĩ cảm thán nhìn lên hư thiên. 

 “Ngoại tướng?”, tiểu tu gãi đầu: “Ngoại đạo pháp tướng ạ?” 

 “Cũng không phải đạo”, lão bối tu sĩ khẽ lắc đầu: “Đó là một loại ý chí, ý chí bất khả chiến bại của bản thân”. 

 A… A…! 

 Trên chiến trường đẫm máu là những tiếng la hét thảm thiết. 

 Hình rồng do ý chí chiến đấu của Diệp Thành hoá thành lần lượt nghiền nát các tu sĩ, tuy là ảo ảnh nhưng lại nặng như núi, quan trọng nhất là ý chí bất khả chiến bại nghiền nát tâm thần người khác. 

 Thấy vậy, mặt Phệ Hồn Vương vặn vẹo dữ tợn, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, ông ta đột nhiên tung chưởng về phía Diệp Thành. 

 “Coi chúng ta không tồn tại à?” 

 Phía sau Nam Minh Ngọc Thu có tám người bước ra, ai cũng có thân hình cường tráng, họ thi triển thần thông cái thế chặn lại đòn đánh vô song của Phệ Hồn Vương. 

 Ở mấy hướng khác của hư thiên, phía Quỷ Vương và Huyết Vương cũng đang rục rịch muốn hành động. 

 Nhưng phía Chu Thiên Dật và Tiêu Thần cũng theo dõi sát sao, hễ bọn họ có động tĩnh là sẽ có một đòn sấm sét nghênh đón ngay. 

 Chiến! 

 Tiếng gầm của Diệp Thành rung chuyển đất trời, còn có tiếng sấm và tiếng rồng gầm khiến lòng người khiếp sợ. 

 Hắn chiến đấu quên mình, thánh thể liên tục nứt ra, nhưng ý chí chiến đấu của hắn không giảm ngược lại còn tăng thêm, đó là ý chí bất khả chiến bại, hắn đang tắm trong máu, đang lột xác, trận chiến này dành riêng cho niết bàn của hắn. 

 Tâm ta không chết, thân ta bất diệt. 

 Lúc này hắn mới thật sự hiểu được ý nghĩa chân chính của tám chữ này, con đường này đầy rẫy chông gai, không có ý chí bất khả chiến bại thì làm sao có thể có được tương lai xán lạn. 

 Giết! Giết cho ta! 

 Trên chiến xa, Huyết Khung điên cuồng vung sát kiếm, chỉ vào Diệp Thành từ xa. 

 Nhưng ông ta lại trốn ở phía sau, Huyết Tôn và Diêm Tôn là ví dụ đẫm máu, nếu Diệp Thành thật sự đánh về phía này, ông ta tự nhận mình không dám đánh với hắn. 

 Phụt! Phụt! Phụt! 

 Đoàn người liên tiếp bị tấn công, Diệp Thành mở ra một con đường máu, hắn lao ra khỏi vòng vây như một con giao long. 

 Khốn kiếp! 

 Phệ Hồn Vương gầm thét tức giận, sát khí ngút ngàn. 

 Đuổi theo! Đuổi… Đuổi theo cho ta! 

 Huyết Khung hạ lệnh, ngự động chiến xa đuổi theo, tuy ông ta sợ Diệp Thành nhưng lại càng sợ chết, ông ta cần Diệp Thành để bảo toàn tính mạng. 

 Đại quân hành động, đông nghịt như đại dương đen đuổi theo Diệp Thành. 

 Nhưng mọi người đều biết muốn giết Diệp Thành là điều không thể, đừng nói có đuổi kịp không, cho dù đuổi kịp thì thế nào, Diệp Thành có thể thoát khỏi vòng vây lần một thì hắn vẫn có thể thoát được lần hai. 

 Bọn họ đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giết Diệp Thành. 

 Gừ! Gừ! Gừ! 

 Phía trên hư thiên, tiếng rồng gầm vang vọng, Diệp Thành như kinh mang, chiến long như hình với bóng, mỗi nơi cả hai đi qua, mọi người đều bất giác muốn quỳ xuống. 

 Phía sau hắn là đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện đang theo sát. 

 Giết! Giết! Giết! 

 Cao thủ của các thế gia lớn ở Bắc Sở cũng lao ra, không thể để Diệp Thành sống sót. 

 Giết! Giết! Giết! 

 Trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La đang thét gào, huy động toàn bộ đại quân của tám điện còn lại, bao vây bốn phương tám hướng, thề phải diết được Diệp Thành trên đất Trung Thông Đại Địa. 

 Bắc Sở chấn động, Nam Sở cũng chấn động, cả Đại Sở đều đang sôi trào. 

 Động tĩnh lớn thế! 

 Phía Cổ Tam Thông vẫn đang xây tường thành ở biên giới Nam Sở nhận được tin tình báo thì đều biến sắc. 

 Đại quân chín điện của Thị Huyết Điện, các thế lực lớn của Bắc Sở đều đã xuất kích, thế trận này vượt xa Thiên Đình của Nam Sở họ, thế lực khủng bố như thế mà lại chỉ để vây giết Diệp Thành. 

 Chiến! Chiến đấu với chúng tới cùng! 

 Viêm Sơn của Viêm Hoàng đã lấy rìu chiến ra, cả Thiên Đình đều đang sục sôi nhiệt huyết. 

 Đánh trống trận! 

 Giọng của Chung Giang vang vọng khắp đất trời. 

 Tiếng trống trận ngân vang khắp bốn phía của Nam Sở, các tướng lĩnh của Thiên Đình khoác lên mình bộ chiến giáp, đại quân Thiên Đình nhanh chóng tập hợp, Nam Sở thống nhất, đại quân Thiên Đình lần đầu tiên bước ra khỏi biên giới Nam Sở. 

 “Dừng!” 

 Ngay khi đại quân Thiên Đình vừa tiến vào Bắc Sở thì một bóng người chặn lại trên hư thiên, nhìn kỹ lại thì chính là phân thân của Diệp Thành, trong tay hắn đang cầm lệnh bài màu vàng, phía trên có khắc hai chữ: Thiên Đình. 

 “Hy vọng mọi người có thể hiểu nỗi khổ tâm của bản thể”, phân thân Diệp Thành vẫn giơ cao lệnh bài: “Tướng lĩnh Thiên Đình đừng lo, bản thể tự có cách bảo vệ tính mạng cho mình, ta… Ấy ấy, vừa rồi là ai chạy qua đó?” 

 Phân thân của Diệp Thành còn chưa nói xong, một đạo thần quang đã bay vụt qua trước mặt hắn, nhìn kỹ lại thì chính là Sở Linh. 

 Linh Nhi! 

 Phía Hằng Nhạc Chân Nhân lập tức hành động, giữ Sở Linh lại trên hư thiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.