Chương trước
Chương sau
Quỷ Vương! 

 Tim Diệp Thành lại run lên, hắn vô thức lùi về sau một bước, hai mắt gần như híp thành một đường, làm sao hắn có thể ngờ được Quỷ Vương vô song lại xuất hiện ở đây. 

 Quỷ Vương dừng lại, dường như không nhìn thấy hắn và Đế Phạn, chỉ lẳng lặng đứng dưới tượng đá của Thiên Táng Hoàng, không nói lời nào chỉ lặng lẽ đứng đó như một bức tượng đài. 

 “Ông lại tới rồi”, cuối cùng sự tĩnh lặng bị lời của Đế Phạn phá vỡ, giọng điệu bình thản, ông vẫn tiếp tục quét lá như thể đã biết trước Quỷ Vương sẽ tới thành cổ Thiên Táng. 

 “Ngươi lại già đi rồi”, đối với lời của Đế Phạn, Quỷ Vương cũng bình thản đáp lại, vẫn lẳng lặng đứng nhìn bức tượng đá của Thiên Táng Hoàng. 

 Cuộc nói chuyện của hai người khiến Diệp Thành ở bên cạnh hơi sững sờ. 

 Một người là con trai trưởng của Thiên Táng Hoàng, một người là kẻ thù của Thiên Táng Hoàng, nhưng cả hai lại nói chuyện bình thản như hai người bạn già lâu năm không gặp, không thể nói là thân thiết nhưng cũng không thể nói là hận thù. 

 Nhưng sau khi sững sờ, Diệp Thành đã hiểu ra tâm trạng của Quỷ Vương, có lẽ ông ta đến đây để bái tế Thiên Táng Hoàng. 

 Năm xưa, ông ta và Thiên Táng Hoàng đều là kẻ mạnh vô song ở vùng đất này, tuy là kẻ thù không đội trời chung nhưng lại trân trọng lẫn nhau. 

 Bây giờ, hoàng đế thông thiên năm xưa đã hoá thành tượng đá, nhưng Quỷ Vương vô song năm xưa lại vẫn còn sống trên thế gian. 

 Nhìn bức tượng đá của kẻ thù năm xưa sừng sững nơi này, hai mắt Quỷ Vương mờ đi, vẻ mặt có hận thù có hoài niệm như đang nhớ lại mấy chục nghìn năm tranh giành thiên hạ với Thiên Táng Hoàng. 

 Diệp Thành không đi, tuy Quỷ Vương mạnh nhưng với tu vi của hắn hiện giờ cũng không phải không có khả năng chiến đấu. 

 Hơn nữa ở đây còn có Đế Phạn, ông ấy là con trai Thiên Táng Hoàng, là người từ mấy chục nghìn năm trước, tu vi đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, tuy không bằng Quỷ Vương nhưng liên thủ với ông ấy chưa chắc đã đánh không lại Quỷ Vương. 

 Ù! 

 Khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Hỗn Độn Thần Đỉnh bất chợt bay ra ngoài trong khi hắn không hề triệu hồi. 

 Sau đó một ông lão tóc hoa râm bước ra, đứng dưới bức tượng đá. 

 Lần này không chỉ Đế Phạn mà ngay cả Quỷ Vương cũng đột nhiên quay lại, thân thể hai người đồng thời run lên, nhìn ông lão bước ra từ Hỗn Độn Thần Đỉnh với vẻ mặt khó tin. 

 Âu Dương Vương! 

 Hơi thở của Quỷ Vương trở nên dồn dập, ông ta nhìn chằm chằm ông lão, tâm tư rối loạn. 

 Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành cũng ngây người, nhìn ông lão bước ra từ Hỗn Độn Thần Đỉnh với vẻ mặt cực kỳ đặc sắc: “Ông… Ông ấy chính là Âu Dương Vương?” 

 Nhất thời Diệp Thành cảm thấy không được ổn lắm, nếu Quỷ Vương không nói, hắn nghĩ nát óc cũng không ngờ người mình cứu ra từ hố đen không gian lại có lai lịch lớn đến vậy. 

 Âu Dương Vương Sở Hải Thần Binh, thần thoại từ cổ chí kim! 

 Năm xưa Thiên Táng Hoàng độ kiếp yếu ớt, chính ông ta đã chặn ở Sở Hải, một mình chặn được đại quân cả một điện của Quỷ tộc, chiến tích lẫy lừng như vậy đến giờ vẫn chưa có ai phá được. 

 Thật kỳ lạ! 

 Trái tim nhỏ bé của Diệp Thành đập thình thịch, ai có thể ngờ được Âu Dương Vương đã chết lại ở trong đại đỉnh của hắn, mà sao hắn có thể ngờ được trời cao lại cho hắn một bất ngờ lớn thế này. 

 Nhưng nơi đây không vì sự xuất hiện của Âu Dương Vương mà dậy lên sóng gió. 

 Quỷ Vương và Đế Phạn nhìn Âu Dương Vương với vẻ mặt phức tạp, trong khi đó Âu Dương Vương lại nhìn tượng đá của Thiên Táng Hoàng với vẻ mặt hoài niệm, trên khuôn mặt già nua hằn rõ dấu vết của năm tháng. 

 Cảnh tượng như đóng băng tại giờ phút này. 

 Một người là Quỷ Vương cái thế, một người là Sở Hải Thần Binh, một người là con trai của hoàng đế, có lẽ đây là ba người có mối quan hệ thân thiết nhất với Thiên Táng Hoàng, nhưng đêm nay lại xuất hiện ở thành cổ Thiên Táng như một vở kịch. 

 Năm tháng như một lưỡi dao, gặp lại sau bao thăng trầm của cuộc đời, cuối cùng họ lại phải đối mặt với bức tượng đá lạnh lẽo. 

 Nhìn họ, Diệp Thành rất biết ý giữ im lặng. 

 Có lẽ đây là tạo hoá đã được định trước, sắp đặt hắn phải đến thành cổ Thiên Táng, cũng sắp đặt cho Quỷ Vương, Đế Phạn và Âu Dương Vương gặp gỡ ở đây. 

 Haiz! 

 Cuối cùng vẫn là Đế Phạn lên tiếng thở dài trước phá vỡ sự yên lặng nơi đây. 

 Có vẻ đã mệt, ông ta ôm cây chổi run rẩy ngồi dưới bức tượng đá, hai mắt ươn ướt. 

 “Ta không ngờ ngươi vẫn còn sống đấy”, Quỷ Vương và Âu Dương Vương kề vai nhau, đều ngửa đầu nhìn lên tượng của Thiên Táng Hoàng. 

 Giọng ông ta hơi khàn, tuy năm đó Âu Dương Vương phá hỏng chuyện lớn của ông ta nhưng trong giọng điệu của ông ta không có lấy chút hận thù, cũng có thể sự hận thù ấy đã tan thành mây khói qua bao thăng trầm của năm tháng. 

 “Thời đại của chúng ta đã hết rồi”, Âu Dương Vương lên tiếng, giọng điệu đều đều nhưng cũng đầy thăng trầm, mệt mỏi. 

 “Âu Dương Vương vô song cái thế học được cách thoả hiệp từ khi nào vậy?”, Quỷ Vương lạnh lùng nói. 

 “Chẳng phải ngươi cũng thế sao? Nếu không cũng không đánh lén Diệp Thành trong biển lôi”, giọng điệu của Âu Dương Vương rất bình tĩnh: “Ngươi thua Thiên Táng Hoàng không chỉ là cơ duyên mà còn là trái tim kẻ mạnh, khi ngươi ra tay với ông ấy đã xác định đó sẽ là niềm sỉ nhục cả đời của ngươi, bởi vì ngươi không buông bỏ được sự cao ngạo của một vị vương”. 

 “Vậy thì đã sao?”, Quỷ Vương cười dữ tợn, thậm chí có thể nói là điên cuồng, ông ta thấp giọng gầm lên: “Ta không cam, ta là vị vương vô song, kẻ nào cản đường ta đều phải chết”. 

 Tâm trạng ông ta trở nên bất ổn, khí thế tăng lên trở nên vô cùng cuồng bạo, khí thế kinh thiên của vương giả rất hung hãn. 

 Bùm! Rầm! 

 Sau đó mây mù màu máu cuồn cuộn trên hư thiên, điện mang phóng ra, sấm chớp ầm ầm, uy thế kinh thiên khiến thành cổ Thiên Táng cũng phải chấn động, đánh thức không ít người, nhưng những người đó hầu hết đều bị trấn áp không có sức di chuyển. 

 Thấy vậy Diệp Thành khẽ cau mày, khí huyết màu vàng tuôn ra ào ào như sóng thuỷ triều, hừng hực như lửa, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. 

 Nhưng cơn giận của Quỷ Vương nhanh chóng lắng xuống, nó chỉ kéo dài chưa đầy năm giây, đất trời lại bình yên trở lại. 

 “Đời này nếu gặp nhau trên chiến trường, bản vương nhất định sẽ giết ngươi”, Quỷ Vương chợt xoay người, đến từ bóng đêm, đi cũng về lại bóng đêm. 

 Điều đáng nói là trước khi đi, ông ta còn nhìn Diệp Thành đang đứng dưới tượng đá, trong đôi mắt đầy tơ máu còn loé lên tia sáng lạnh sắc bén, dường như ông ta cũng đã nhận ra thân phận của hắn. 

 Thấy vậy, Tiên Luân Nhãn ở mắt trái của Diệp Thành khởi động, hắn muốn hy sinh thọ nguyên để thi triển Thiên Chiếu, tiêu diệt Quỷ Vương, vì đây là cơ hội ngàn năm có một. 

 Nhưng hắn còn chưa phóng ra Thiên Chiếu thì Đế Phạn và Âu Dương Vương đã đồng thời xua tay, thậm chí lời nói cũng giống nhau: “Thiên Chiếu của ngươi không có tác dụng với ông ta”. 

 Không có tác dụng? 

 Diệp Thành cau mày, nhưng hắn tin tưởng Đế Phạn và Âu Dương Vương vô điều kiện. 

 Hắn biết rõ sự bá đạo của Thiên Chiếu nhưng Thiên Chiếu cũng không phải bất khả chiến bại. Nó không có tác dụng với huyết mạch Thần tộc, cũng không có tác dụng với nhất mạch Thái Hư Cổ Long, lần trước khi đối đầu với Pháp Luân Vương, nó cũng dễ dàng bị phá. 

 Hắn tin Pháp Luân Vương có thể phá Thiên Chiếu, thì Quỷ Vương vô song cũng vậy. 

 Quỷ Vương rời đi, Âu Dương Vương cũng lẳng lặng quay người nhưng hướng đi của ông ngược lại với Quỷ Vương, năm xưa họ đối lập, bây giờ cũng vẫn không phải người cùng chung một đường. 


 Đế Phạn vẫn ngồi đó, ôm cây chổi không nói lời nào. 

 Mà Diệp Thành thì lại khá bồn chồn, có lẽ là cảm khái, cảm khái chuyện xảy ra đêm nay rất không chân thực. 

 Cuối cùng hắn cũng cất bước, muốn nói lời từ biệt với Đế Phạn nhưng cuối cùng vẫn không quấy rầy ông. 

 “Người giết đạo thân của ngươi là một nữ tử tóc trắng”, Diệp Thành vừa bước đi thì nghe thấy Đế Phạn khẽ nói sau lưng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.