Chương trước
Chương sau
Nói rồi Diệp Thành lập tức sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo bước ra khỏi hố đen không gian. 

 Vả lại hắn đã biến hoá thành bộ dạng của lão già vừa rồi, so với mạo danh Huyết Tôn thì lần này hắn thấy tự tin hơn vì hắn đã có được toàn bộ kí ức của lão ta. 

 Còn lão già kia vẫn chưa chết, Diệp Thành không giết lão ta mà để lão ta tự sinh tự diệt bên trong hố đen không gian. 

 Lại lần nữa quay về đại điện, Diệp Thành thi triển thuật độn thổ, chớp mắt đã không thấy đâu. 

 Bên ngoài đại điện, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện còn cung kính đợi ở đó, vì trước đại điện có lớp kết giới được Diệp Thành giăng ra cho nên ngăn cách với bên ngoài, cho tới bây giờ bọn họ vẫn không biết bên trong xảy ra chuyện gì. 

 “Huyết Tôn thực sự phẫn nộ rồi”, trong lúc chờ đợi nhàm chán có một người vuốt râu lên tiếng. 

 “Theo ta đoán thì mấy ngày tiếp theo Diêm La Sơn nhất định sẽ không yên bình”. 

 “Không tìm ra được nội gián thì Huyết Tôn sao có thể nghỉ ngơi”. 

 “Cái gọi là nội gián thì bất cứ ai cũng có thể là nôi gián”, một lão già mặc hắc bào lên tiếng, nói ẩn ý, nói rồi lão ta còn không quên liếc nhìn những người có mặt ở đây. 

 Bầu không khí lúc này trở nên vô cùng kì dị, tất cả đều vô thức lùi về sau giữ khoảng cách nhất định với người bên cạnh, nói không chừng một người trong số đó chính là nội gián cũng nên. 

 Khi bọn họ đang trò chuyện thì Diệp Thành phía này đã độn thổ dưới lòng đât hơn tám trăm trượng. 

 Lúc này hắn đã dừng chân ở phía trước cửa đá khổng lồ. 

 Cánh cửa đá này có màu đỏ máu, cánh cửa này vô cùng dạy dặn, bên trên có thêm lớp phù văn cổ xưa, ở giữa còn có chữ “phong”. 

 Sâm La Môn Điện, chính là mày rồi! 

 Ánh mắt Diệp Thành hiện lên một đạo quang mang. 

 Giây phút sau đó, hắn tiến lên một bước, bát hoang chưởng mạnh mẽ được tung ra, một chưởng cứ thế được tung ra đánh vào cửa đá. 

 Rầm! 

 Ngay sau đó, tiếng động dữ dội vang lên, làm chấn động tám trăm trượng từ dưới mặt đất khiến cả Diêm La Sơn rung chuyển. 

 “Là…là sao chứ?”, giọng nói kinh ngạc vang lên, cho dù là người đi tuần tra hay người bên ngoài đại điện đều nhất loạt nhìn xuống dưới chân mình vì cơn chấn động mạnh mẽ từ dưới lòng đất lan đến. 

 Thế nhưng mặc dù bọn họ kinh ngạc nhưng lại không biết Sâm Môn La Điện xảy ra chuyện gì. 

 Hoặc có thể nói bọn họ căn bản không biết Sâm Môn La Điện xảy ra chuyện gì, vì cả Diêm La Sơn chỉ có mình Huyết Tôn và lão già mặc huyết bào biết bí mật tối cao này, hiện giờ Huyết Tôn không ở Diêm La Sơn, lão già mặc huyết bào ở hố đen không gian nên làm gì có ai biết bí mật ở dưới lòng đất. 

 Mau, xuống dưới xem xem! 

 Mặc dù không biết Sâm La Môn Điện xảy ra chuyện gì nhưng kẻ mạnh như nước thuỷ triều vẫn lần lượt thi triển thuật độn thổ. 

 Ở Sâm La Môn Điện dưới lòng đất, Diệp Thành đã đứng trước một bể máu. 

 Bể máu này không quá rộng lớn, chỉ rộng chừng bảy, tám trượng nhưng bên trong đó lại có máu tươi với năm sáu màu, đó chính là huyết mạch đặc biệt với sắc màu dị thường, thần quang chói lọi, mang theo sức mạnh tinh tuý và dồi dào. 

 Ngoài ra đó còn là những dị tượng mà huyết mạch mang theo, cùng đan xen với nhao tạo ra cảnh tượng tuyệt đẹp và huyền diệu, thật khiến khiến người ta phải kinh ngạc. 

 Đều là của ta! 

 Diệp Thành lập tức vung tay gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, toàn bộ sức mạnh huyết mạch trong bể máu đều bị hắn thu thập vào trong đại đỉnh. 

 Mau, mau nhìn về bên đó. 

 Bên ngoài vang lên nhiều âm thanh khác nhau, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện liên tục bước vào lòng đất, giọng nói mỗi lúc một gần. 

 Các ngươi đến muộn rồi! 

 Diệp Thành mỉm cười, hắn như một đạo thần mang xông ra khỏi Sâm La Môn Điện sau đó cứ thế sát phạt ra khỏi lòng đất. 

 Kẻ nào? 

 Thấy có người xông ra ngoài, từng giọng nói lại hùng hồn hơn, vài trăm bóng hình vây lại từ tứ phương tám hướng. 

 Thấy vậy, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn bay ra khỏi Diêm la Sơn như một đạo thần mang. 

 Chặn hắn lại! 

 Cảm thấy có gì đó không ổn, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lần lượt gằn lên. 

 Vù! 

 Trong hư không, đại trận tuyệt sát rung lên mang theo uy lực tịch diệt. 

 Cảm thấy phía sau có gió lạnh thổi tới, Diệp Thành không dám chậm trễ, tốc độ nhanh tới cực điểm, một khi bị tuyệt sát đại trận giáng vào thì cho dù một kẻ có khả năng chiến đấu như hắn, dù chiến không chết không nghỉ thì cũng mất nửa cái mạng. 

 Đi đâu? 

 Kẻ mạnh của Thị Huyết Điện tiến lên trước chặn Diệp Thành lại. 

 Cút! 

 Diệp Thành đánh ra một chưởng mở đường máu. 

 Sau đó hắn gạt chân, trước khi người từ tứ phương tám hướng sát phạt đến hắn đã bước ra khỏi Diêm La Sơn. 

 Rầm! 

 Diệp Thành vưa đi, đòn công kích của hư không tuyệt sát trận giáng tới, rõ ràng là những đòn bá đạo, chỉ trong giây lát đã khiến rất nhiều người của Thị Huyết Điện hoá thành tàn tro, cũng may Diệp Thành đi nhanh nếu không thì nhất định sẽ trọng thương. 

 Đuổi theo! 

 Mặc dù hư không tuyệt sát trận không đánh trúng Diệp Thành nhưng kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lại tốc lực đuổi theo truy sát Diệp Thành, số lượng nhiều không đếm xuể, kẻ nào kẻ nấy ở tu vi Không Minh. 

 Trận dung thế này khiến Diệp Thành không dám trậm trễ, mặc dù hắn có sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng đối phương lại quá đông! 

 Rầm! Đoàng! 

 Màn đêm tĩnh lặng chợt trở nên không hề yên bình, Diệp Thành bỏ chạy ở phía trước nhưng phía sau hắn ta là từng ngọn núi sụp đổ. 

 Diệp Thành liếc mặt nhìn ra sau, tốc độ của hắn lại tăng lên nhanh chóng, hắn thi triển thành công bí pháp khó Thúc Địa Thành Thốn bỏ xa người của Thị Huyết Điện. 

 “Một bước bước ra cả vài nghìn trượng, đó…đó là thần thông gì?”, phía sau, người của Thị Huyết Điện nhìn mà thẫn thờ. 

 “Dịch chuyển không gian sao?” 

 “Ngây ra đấy làm gì? Đuổi theo”, sau vài giây mới có người hô lên. 

 Nghe vậy, đám người ngây dại kia với vội di chuyển, xông về phía Diệp Thành tháo chạy. 

 Sau khi bọn họ đi không lâu, không gian chợt méo mó, một bóng người bước ra, nếu nhìn kĩ thì chính là tên đê tiện Diệp Thành. 

 “Bên trong không có ai sao?”, Diệp Thành toét miệng cười rồi lại sát phạt quay lại Diêm La Sơn. 

 “Kẻ nào?” 

 “Là ông đó”, Diệp Thành hắng giọng sát phạt tới, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện điều khiển hư không tuyệt sát trận bị hắn giết tới mức trở tay không kịp, đến cả tuyệt sát trận cũng bị đánh tan tành. 

 Không có sự uy hiếp của hư không tuyệt sát trận, Diệp Thành rõ ràng chẳng phải kiêng dè gì. 

 Khi lần đầu tới Diêm La Sơn, hắn đã nhận ra nơi này chứa đầy bảo bối, cơ hội hiếm có như vậy sao hắn có thể lãng phí được. 

 Thế rồi tiên này phát huy tinh thần mặt dày của mình, cho dù là linh thảo, linh trì, linh quả hay bất cứ thứ gì có thể lấy đi được hắn không bỏ sót một món nào khiến cả chặng đường càn quét, mặt đất trở nên trơn láng trống trơn. 

 Làm xong xuôi, Diệp Thành mới vỗ mông bước vào không gian hư vô, hắn chạy nhanh trông thấy. 

 Không biết từ bao giờ kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đi truy sát hắn mới mặt mày lấm lem quay về, truy sát cả đêm mà bọn họ còn không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu. 

 Ôi trời! 

 Không lâu sau đó, từng tiếng mắng chửi rầm trời vang vọng, có lẽ tiếng quát mắng quá lớn nên khiến Diệp Thành không biết bay đi bao xa vẫn còn nghe rõ mồn một.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.