A…!
Đêm vẫn yên tĩnh như vậy nhưng bên trong một nơi vắng vẻ lại vang lên tiếng lệ quỷ thét gào.
Mãi tới khi tiếng kêu thảm thiết ngưng bặt thì mới thấy Đạo Chích nằm dạng cẳng trên mặt đất.
Mẹ kiếp!
Lại nhìn sang Diệp Thành, mặt mày hắn đã tối sầm cả lại, hắn chuẩn bị mặc quần lót vào, đường đường là Thánh Chủ Thiên Đình mà hôm nay lại mất kết cả thể diện như vậy.
Roẹt!
Không lâu sau đó, gió thổi tới, một bóng hình màu đen xuất hiện, nếu nhìn kĩ thì chính là Lưu Năng.
Ập vào mắt Liễu Năng là hình ảnh cậu nhỏ bên dưới của Diệp Thành dựng đứng, trông rõ oai phong!
Đột nhiên, Lưu Năng thẫn thờ, ông ta nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn xuống phía dưới Diệp Thành sau đó lại nhìn sang Đạo Chích, “chuyện…chuyện gì thế này?”
“Mẹ kiếp? Ông đi đường không phát ra tiếng động à?”, Diệp Thành điên tiết mắng chửi, hắn vội mặc quần lót vào, cho dù một kẻ có da mặt dày như hắn cũng không thể chịu nổi ánh mắt đầy ý tứ đó của Lưu Năng.
“Không phải nói gì đâu, ta hiểu cả”.
“Ông thì hiểu cái quái gì?”
“Đến sớm không bằng đến đúng lúc mà”, Lưu Năng ho hắng, ông ta tiến tới trước mặt Đạo Chích: “Tên này là ai vậy?”
“Cùng nghề với ông”.
“Cùng nghề?”
“Ông đào trộm mồ còn hắn thì trộm đồ, đó không phải là cùng nghề sao?”, Diệp Thành vẫn đang chăm chú chỉnh lại y phục, vả lại hắn còn thắt quần thật chặt, chỉ sợ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654123/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.