Chương trước
Chương sau
Kẻ tự xưng là thánh trộm vừa được thả ra, còn chưa đứng vững đã bị Diệp Thành giam lại, phải canh chừng cẩn thận tên trộm này. 

 “Đa tạ đạo hữu giúp đỡ”, hơn ba mươi người có huyết mạch đặc biệt chắp tay hành lễ với Diệp Thành, nếu không nhờ Diệp Thành, lúc này có lẽ họ vẫn đang ở Địa Cung của Diêm La Sơn chịu sự tra tấn như ở địa ngục. 

 “Nếu ai muốn gia nhập Thiên Đình thì chúng ta sẵn sàng hoan nghênh bất cứ lúc nào, không muốn gia nhập, chúng ta cũng không ép buộc”, Diệp Thành nhìn mọi người xung quanh. 

 “Thiên Đình?”, mọi người sửng sốt một chút, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, họ vẫn không biết Đại Sở còn có thế lực này. 

 Thấy thế, Diệp Thành không khỏi ho khan một tiếng, hắn đã quên một số điều. 

 Những người này có huyết thống đặc biệt nên hẳn đã bị bắt đến Diêm La Sơn từ lâu, đương nhiên họ không biết chuyện Nam Sở đã thống nhất và Thiên Đình được thành lập. 

 “Nam Sở đã được vị đại ca này thống nhất rồi, Thiên Đình chính là do huynh ấy thành lập”, Diệp Thành vừa định giải thích thì Triệu Tử Vân con trai của Triệu Hùng đã trả lời thay, nói xong cậu nhóc còn cười rạng rỡ với Diệp Thành. 

 “Nam… Nam Sở thống nhất rồi?”, mọi người đều sửng sốt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Diệp Thành, có thể thống nhất Nam Sở, họ có thể tưởng tượng được thanh niên trước mặt này có khí phách nhường nào. 

 “Tiểu hữu, Hằng Nhạc vẫn còn chứ?”, trong những tiếng kinh ngạc, một ông lão già nua lo lắng nhìn Diệp Thành. 

 “Tiền bối là người của Hằng Nhạc?”, lần này đến lượt Diệp Thành giật mình. 

 “Trương Phong Dương của nội môn Hằng Nhạc”. 

 “Vậy Trương Phong Niên là…”, Diệp Thành ngập ngừng nhìn ông lão. 

 “Là huynh trưởng của ta”, giọng ông lão khàn khàn: “Chúng ta đều là trưởng lão của Tình Báo Các, năm xưa vì ta mà Tình Báo Các xảy ra sai sót nên Hằng Nhạc phải chịu tổn thất nặng nề. Sư tôn nổi trận lôi đình, huynh trưởng đã đứng ra chịu tội thay ta”. 

 Nói đến đây, trên khuôn mặt già nua của Trương Phong Dương đầy vẻ áy náy. 

 Diệp Thành rất bất ngờ trước những điều này, hắn không biết chuyện năm đó còn có bí mật này. 

 Nhưng tại sao Trương Phong Niên lại chịu tội thay Trương Phong Dương, trong lòng hắn cũng hiểu rất rõ. Trương Phong Dương có huyết mạch đặc biệt, tiềm lực rất lớn, Trương Phong Niên là huynh trưởng nên mới gánh thay mọi sai lầm. 

 Bất giác, Diệp Thành ngưng tụ rất nhiều ký ức thành thần thức rồi truyền cho Trương Phong Dương. 

 Vài giây sau, Trương Phong Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin, thân thể già nua kích động run rẩy, tuy ký ức thần thức ngắn nhưng lại khiến ông có cảm giác như đã cách mấy đời. 

 “Đệ tử Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành cung kính hành lễ. 

 “Không được, không được”, Trương Phong Dương sững sờ mà vui mừng, vội vàng tiến lên: “Ngươi là chưởng giáo của Hằng Nhạc, sao có thể hành lễ với ta như vậy?” 

 “Trước mặt các trưởng lão, con mãi là hậu bối”, Diệp Thành mỉm cười, truyền tinh nguyên thánh thể vào người Trương Phong Dương, bổ sung năng lượng cho ông ấy, nhân tiện cũng kéo dài tuổi thọ cho ông. 

 “Hậu sinh khả uý, đúng là hậu sinh khả uý!” 

 “Chúng ta bằng lòng gia nhập Thiên Đình”, khi Trương Phong Dương còn đang kích động thì những người mang huyết mạch đặc biệt đã hít sâu một hơi. 

 “Ta thì thôi”, một ông lão gần đất xa trời nhẹ nhàng xua tay, khuôn mặt già nua đầy mệt mỏi và thăng trầm: “Ta đã chán cuộc sống tu sĩ rồi, ta muốn đến thế giới phàm trần để an hưởng tuổi già”. 

 “Nếu tiền bối đã quyết định thì vãn bối sẽ không ngăn cản”, Diệp Thành cười nhẹ: “Nếu năm nào tiền bối muốn quay lại thế giới tu sĩ, Thiên Đình vẫn luôn chào đón”. 

 “Đa tạ”, ông lão cười ôn hoà rồi xoay người rời đi, bóng lưng hơi cô đơn, xem ra là người có nhiều tâm sự. 

 Sau khi ông lão đi, Diệp Thành lại nhìn mọi người: “Các vị, phía sau các vị có còn gia tộc không? Nếu có thể thì hãy gia nhập Thiên Đình, Bắc Sở đã là vùng đất thị phi không thể ở, Thị Huyết Điện sẽ bị xoá sổ sớm thôi”. 

 “Đương nhiên là có”, hầu hết mọi người đều gật đầu: “Chỉ là không biết có còn tồn tại không thôi”. 

 “Vậy trước khi đến Nam Sở, các vị về gia tộc một chuyến đi! Chú ý an toàn, còn nữa, tốc độ phải nhanh, Thị Huyết Điện có thể ra tay bất cứ lúc nào”. 

 “Được”, hơn một nửa số người bắt đầu bay đi, những người còn lại cơ bản là những người không có thế lực sau lưng. 

 “Đưa phía Trương sư thúc đến Nam Sở, nhất định phải đảm bảo đến nơi an toàn”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh, hắn vừa nói xong, hàng chục bóng người bay ra từ bóng tối, khí thế của ai cũng mạnh mẽ, tu vi toàn là cảnh giới Không Minh đỉnh phong. 

 “Đa tạ đạo hữu”, sau khi hành lễ với Diệp Thành, mọi người theo cao thủ của Viêm Hoàng biến mất trong bóng đêm. 

 Bây giờ trong khu rừng hẻo lánh chỉ còn lại Diệp Thành và người tự xưng là thánh trộm kia. 

 He he he! 

 Thấy Diệp Thành quan sát mình từ đầu đến chân, người kia cười ha hả, quan trọng nhất là hắn ta đã nghe thấy rất nhiều thông tin hữu ích từ cuộc trò chuyện trước đó, thanh niên trước mặt có lai lịch rất lớn. 

 “Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì?”, Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, tiện tay lấy ra một bầu rượu: “Hy vọng tên của ngươi không nhảm nhí”. 

 “Gọi ta Đạo Chích là được rồi”. 


 “Có thấy mát không?”, Đạo Chích chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành. 

 “Hình như có một chút”. 

 “Đây, lạnh thì mặc vào đi!”, Đạo Chích ném một chiếc quần lót ra. 

 “Mẹ kiếp”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.