Haiz!
Nhìn bóng lưng Diệp Thành, mọi người đều thầm thở dài.
Đặc biệt là Hạo Thiên Huyền Chấn, bàn tay sau ống tay áo ông nắm chặt, tuy Diệp Thành chỉ nói nhẹ nhàng nhưng sao ông lại không tưởng tượng ra được bao năm qua con mình đã chịu đựng bao nhiêu vất vả, khổ sở.
Diệp Thành dừng bước, tìm một bậc thang đá rồi ngồi xuống, lẳng lặng uống rượu mạnh.
Cách đó không xa, Hạo Thiên Thi Nguyệt tiến lên một bước nhưng lại mím môi dừng lại, không bước tới.
Tuy cô không đi tới nhưng hai muội muội của cô là Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết đã cười hì hì bước đến trước mặt Diệp Thành, so với cô, hai cô gái kia tinh nghịch hơn nhiều.
“Tặng ngươi đó”, Hạo Thiên Thi Vũ đưa cho Diệp Thành một lá bùa hình tam giác buộc sợi dây màu đỏ: “Bùa bình an, bảo vệ cho ngươi được bình an”.
“Cảm ơn”, Diệp Thành ngẩn ra nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
“Lúc trước ngươi không như thế này”, Hạo Thiên Thi Tuyết rất tự giác ngồi xuống bên cạnh Diệp Thành, hai tay chống cằm chớp chớp mắt nhìn hắn: “Lần đầu tiên găp ngươi, ngươi rất bình dị gần gũi, nhưng bây giờ ngươi lại rất lãnh đạm”.
“Đó là do cô không hiểu ta”.
“Nhưng sao ta lại nghe nói ngươi lén nhìn tỷ tỷ chúng ta tắm nhỉ?”
“Khụ khụ…”, câu nói này khiến Diệp Thành vừa đưa rượu vào miệng đã sặc hết ra.
“Còn có chuyện này ư?”, Hạo Thiên Thi Vũ giật mình, kỳ quái nhìn Diệp Thành.
“Thi Tuyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654109/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.