Vút!
Khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì nhát kiếm của Thái Hư Cổ Long đã đâm về phía cách Đông Hoàng Thái Tâm ba tấc.
Thế nhưng đúng lúc này, Đông Hoàng Thái Tâm lại khẽ giơ tay lên, cứ thế kẹp chặt vào thanh kiếm sắc lẹm kia, để mặc cho Thái Hư Cổ Long thiêu đốt sức mạnh long hồn mà không thể nào đâm thêm được nữa.
“Không phải Long Gia yếu mà vì bà ta quá mạnh”, Diệp Thành cau mày.
Hiện giờ hắn thực sự hiểu được lời của Nam Minh Ngọc Thu rồi, Huyền Hoàng năm xưa là vị Hoàng chí cao vô thượng của Đại Sở, đến ông ta cũng bị một chỉ đánh bay thì huống hồ là Thái Hư Cổ Long mới ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Tu vi của bà ta chí ít cũng phải ở cảnh giới Đại thánh, thậm chí còn cao hơn cả tiền bối Khương Thái Hư”, Diệp Thành lẩm bẩm, sức mạnh của Đông Hoàng Thái Tâm khiến hắn kinh sợ, hắn thậm chí không biết thiên chiếu có tác dụng với bà ta hay không.
“Mẹ kiếp, đúng là không dễ đụng vào”, Diệp Thành gãi đầu, sự chèn ép về sức mạnh tuyệt đối khiến hắn không còn cách nào khác.
Roẹt!
Diệp Thành vừa dứt lời thì Thái Hư Cổ Long vừa sát phạt ở bên cạnh hắn chưa lâu đã bay đi.
Ôi!
Đôi mắt Diệp Thành đảo quanh nhìn theo hướng mà Thái Hư Cổ Long bay đi, rõ ràng là bị đánh bay một cách nhanh gọn, vẽ ra một đạo thần quang rẽ giữa hư không, cứ thế bay ra khỏi cánh cửa chính, bay qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654067/chuong-1161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.