Chương trước
Chương sau
Có điều, khi bay về phía đại điện của Thiên Huyền Môn rồi thì cả hai mới nhận ra nó cao thế nào, ít nhất cũng phải cách mặt đất chín mươi nghìn trượng. 

 Cho tới khi tới bên ngoài đại điện của Thiên Huyền Môn thì cả hai mới kinh ngạc nhìn phía trước, đây đâu phải là một cung điện, đây rõ ràng là một đất nước mới phải, sự rộng lớn của nó khiến bọn họ phải ngỡ ngàng, đến cả cánh cửa cũng phải cao cả chục nghìn trượng, đứng trước cánh cửa này, bọn họ chỉ như con kiến. 

 “Thái Hư Cổ Long, Hoang Cổ Thánh Thể đến đây có việc gì?”, khi cả hai đang ngỡ ngàng thì một giọng nữ cất lên, giọng nói đó như cửu u tiên khúc xao động lòng người, mang theo uy nghiêm và lãnh đạm. 

 “Tiền bối, mong tiền bối giúp Đại Sở bước qua ải lầm than này”, Diệp Thành vội chắp tay hành lễ, vẻ mặt cung kính. 

 Vù! 

 Diệp Thành vừa dứt lời, cánh cửa khổng lồ đã rung lên rồi từ từ mở ra. 

 Ngay sau đó, luồng khí lưu cổ xưa xuất hiện, ánh sáng rực rỡ lấp lánh, sau khi cánh cửa mở ra, một thế giới rộng lớn hiện lên trong tầm mắt Diệp Thành. 

 Đột nhiên, Diệp Thành thẫn thờ tại chỗ. 

 Trước mặt hắn là một thế giới quá rộng lớn, gần như không có bến bờ, có những rặng núi kéo dài, có những con sông mênh mang, có những cây cổ thụ cao chọc trời, có vạn hoa đang bay với đủ thứ màu sắc, khắp nơi đều rực rỡ thần hoa, khắp nơi đều lấp lánh, đến cả nước suối cũng có linh tính. 

 Trong chốc lát, Diệp Thành còn có thể trông thấy bầy hạc trắng đang bay lượn, vạn vận nơi này có sức sống và rất rực rỡ, đây mới chính là chốn tiên cảnh thực thụ, yên ả mà thanh bình. 

 Đi thôi! 

 Khi Diệp Thành còn đang say mê trong cảnh vật thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng thúc giục. 

 Diệp Thành liếm liếm cái miệng khô khan của mình rồi vội đi theo. 

 Tiếp đó, hắn giống như một tên nhà quê vậy. 

 Chốn tiên cảnh này khắp nơi đều là những cây hoa cỏ kì lạ, về cơ bản đều là những loại mà hắn chưa thấy bao giờ, cho dù có thể nhận ra một hay hai loại trong số đó thì cũng đều là những loài đã không còn xuất hiện ở Đại Sở, vả lại ở nơi này đâu đâu cũng thấy linh quả, từng cây linh quả lấp lánh khiến người ta nhìn mà thèm thuồng nhỏ rãi, đó đều là những loài cây mà Đại Sở không có. 

 “Ngươi là Thánh Chủ Thiên Đình đấy, đừng có tỏ ra như một tên nhà quê như vậy được không?”, thấy Diệp Thành như vậy, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng mắng chửi. 

 “Ta chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, nhìn thôi không được sao?”, Diệp Thành vẫn tỏ vẻ thản nhiên, hắn đưa mắt liếc trái ngó phải. 

 Thiên Huyền Môn trong tưởng tượng của hắn và thực tế thực sự quá khác nhau, nơi này giống như một vương quốc, cũng có dân cư, trên đoạn đường đi, hắn trông thấy có rất nhiều nông dân đang cày cấy, rất nhiều tiên nữ đang hái hoa, cây cỏ đan xen giữa đình đài lầu các, đến cả tiếng nước chảy cũng khiến người ta động lòng. 

 Có điều, điều đáng nói đó là cho dù là những nông dân đang cày cấy hay những tiên nữ đang hái hoa thì tu vi của bọn họ đều như các vị Hoàng của Đại Sở vậy, đây là điểm khiến Diệp Thành phải kinh ngạc tới mức suýt tè ra quần. 

 Không biết mất bao lâu cả hai mới dừng chân dưới một mái đình với lá trúc xanh biếc, cả hai nheo mắt nhìn về một bóng hình mờ ảo. 

 “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành vẫn rất hiểu lễ nghĩa, hắn cung kính hành lễ. 

 Chỉ có Thái Hư Cổ Long là lãnh đạm, cơ thể hắn đứng thẳng giống như bia đá, ở bên ngoài cánh cửa kia như vậy và vào đây cũng như vậy, mặc dù chỉ là một phần hồn chí tôn còn sót lại nhưng hắn cũng có sự cao ngạo của một vị đế vương. 

 “Hai vị, lâu rồi không gặp”, Đông Hoàng Thái Tâm quay người nhìn Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long với ánh mắt hứng thú. 

 “Lâu rồi không gặp ạ”, Diệp Thành sững người, “tiền bối từng gặp con sao?” 

 “Rất kì lạ phải không?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướng vai. 

 “Không…không kì lạ ạ”, Diệp Thành cười trừ, người của Thiên Huyền Môn đều là những bậc thần thông, có trời mới biết tới Đại Sở lúc nào, có lẽ bọn họ đã từng gặp mặt nhưng chỉ là hắn không biết mà thôi. 

 “Đại Sở có phải tự luân hồi không?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng hỏi rành mạch, ánh mắt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, mặc dù tu vi của Đông Hoàng Thái Tâm cao hơn hắn mấy bậc nhưng hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi. 


 “Ta chỉ muốn biết đáp án”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm đáp lời, so với tên Diệp Thành kia mà nói thì hắn lại có phần cao ngạo. 

 “Muốn biết đáp án không phải không thể”, Đông Hoàng Thái Tâm nói tuỳ hứng, sau đó nhìn Thái Hư Cổ Long: “Nếu ngươi có thể trụ qua một chiêu của ta thì ta sẽ nói cho ngươi”. 

 “Nói lời giữ lời”, Thái Hư Cổ Long gằn lên, giây phút trước hắn còn đang đứng bên cạnh Diệp Thành nhưng giây phút sau đã như một bóng ma biến mất không thấy tăm hơi đâu. Những gì mà Diệp Thành có thể nghe chỉ là tiếng kiếm vang lên vút vút. 

 “Nhát kiếm bá đạo quá”, Diệp Thành kinh ngạc, một chiêu đỉnh phong của Thái Hư Cổ Long thực sự quá bá đạo, chỉ trong một nhát kiếm thôi nhưng lại mang theo sự biến hoá của hàng trăm loại bí thuật, nếu như là hắn thì chắc chắn không thể địch nổi đòn này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.