Có lẽ điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là đôi mắt cô tịch của người này. Mặc dù trông đôi mắt không hề mang theo chút tình cảm nhưng lại khiến cho người ta sợ hãi, dù cách xa như vậy nhưng vẫn có thể trông thấy núi thây biển xác trong mắt người này.
“Đó…đó chính là Thần Vương Thần Huyền Phong sao?”, liên quân tứ phương bao gồm cả Chung Giang, Chung Quy, Thiên Tông Lão Tổ, phía Đao Hoàng đều bất giác đổ dồn ánh mắt về bên này.
“Trong truyền thuyết ông ta suýt chút nữa giết vài vị thần vương cái thế trong số các vị Hoàng, quả nhiên là bậc thần thông”, Độc Cô Ngạo hít vào một hơi thật sâu, cảm giác sát kiếm trong tay cũng rung lên như đang sợ hãi.
“Phụ Hoàng năm xưa cũng đối đầu với kẻ mạnh thế này sao?”, Đại Sở Hoàng yên khẽ lên tiếng, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Huyền Phong”, nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong đứng giữa hư không, Thiên Thương Nguyệt trong đám người lên tiếng, trong ánh mắt mang theo cái nhìn phức tạp.
Lúc này, ánh mắt Thiên Thương Nguyệt trở nên mơ hồ hơn, có ai biết rằng cô ta chính là người duy nhất trên đời này từng trông thấy chân dung thần vương mà còn sống đâu, vả lại cũng không ai biết được người thương trong lòng cô ta lại là Thần Vương Thần Huyền Phong năm xưa suýt chút nữa giết mẫu thân của cô ta.
Rầm!
Khi Thiên Thương Nguyệt nheo mắt thì Thần Vương đã bước từng bước vào biển thiên lôi.
Cũng giống như vài lần trước, biển thiên lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654046/chuong-1140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.