Diệp Thành cảm nhận được có một luồng sức mạnh bí ẩn tràn vào cơ thể, nhưng đi được một vòng đã biến mất.
Khoảng ba giây sau, Chu Thiên Dật rút tay về, nở nụ cười bất lực: “Ta cũng không giúp được gì, muốn hồi phục vẫn phải dựa vào bản thân ngươi, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian”.
“Ta đã có giác ngộ đó rồi”, Diệp Thành ho khan.
“Có phải Thiên Thương Nguyệt từng tìm ngươi không?”, Chu Thiên Dật mỉm cười nhìn Diệp Thành, nụ cười vẫn ấm áp như gió mùa xuân.
“Điều này mà tiền bối cũng biết ạ?”, Diệp Thành sửng sốt.
“Ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, vừa rồi lại tới Đan Thành, không khó đoán ra cô ấy sẽ đi tìm ngươi”, Chu Thiên Dật cười nhẹ: “Không chỉ cô ấy mà không lâu nữa, hậu duệ đích truyền của cửu Hoàng Đại Sở đều sẽ tới tìm ngươi, đương nhiên trong số đó cũng có ta”.
“Xem ra Đông Hoàng tiền bối cũng từng đến Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành nhìn Chu Ngạo, lời nói của hắn đầy ẩn ý.
“Đúng như ngươi nói, Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Thái Vương, Thiên Táng Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và Phụ Hoàng của ta Đông Hoàng đều đã từng đến Thập Vạn Đại Sơn, hơn nữa sau khi đi vào thì đều không thấy ra”, Chu Thiên Dật từ tốn nói: “Mà mục đích ta tìm ngươi cũng giống mục đích Thiên Thương Nguyệt tìm ngươi”.
“Cùng chung mục đích thì dễ rồi”, Diệp Thành lập tức nở nụ cười: “Đợi đến khi Tiên Luân Nhãn của ta hồi phục, ta sẽ gọi mọi người, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3654008/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.