Chương trước
Chương sau
Vút! Bang! 

 Âm thanh tiếng kim loại va chạm vào nhau hết sức chói tai, bảo tháp màu bạc rung lên mạnh mẽ, vì là binh khí bản mệnh, vì tương liên với linh hồn nên Yêu Long lập tức bị ảnh hưởng, mắt mờ hẳn đi, chỉ còn nhìn thấy một màu u tối. 

 Trong thời gian ngắn ngủi này, một kiếm của Cơ Tuyết Băng đã đánh tan cấm cố của bảo tháp màu bạc, cả hai người vừa bị hút vào trong đã lại chạy ra ngoài. 

 “Các ngươi đáng chết”, Giao Long phản ứng lại, hắn vô cùng phẫn nộ, sát phạt tới với yêu khí sục sôi. 

 Thần thương 

 Thần thương! 

 Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt hô lên, cả hai thi triển cùng một bí pháp vả lại đều là bí thuật nhằm vào linh hồn, với tình cảnh trước mắt, với trạng thái hiện tại của cả hai thì cũng chỉ có bí thuật thần thông Thần Thương mới có thể khiến Giao Long gặp chút tổn hại mà thôi. 

 Có điều Giao Long từng chịu thiệt một lần sao có thể dễ dàng mắc bẫy lần thứ hai, không đợi thần mang thần thương bay vào thần hải của mình, hắn ta đã đánh ra một chưởng khiến nó vỡ tan. 

 “Tên này đúng là súc sinh”, Diệp Thành tức tối lau đi vết máu trào ra nơi khoé miệng, hắn quay người toan bỏ chạy. 

 “Còn khủng khiếp hơn trong tưởng tượng của chúng ta nữa”, Cơ Tuyết Băng với tốc độ không hề chậm nhưng với trạng thái hiện giờ của cô thì không hề tốt đẹp gì, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, khí tức bất định, đến cả sức hồi phục bá đạo của Huyền Linh Chi Thể cũng không còn được như bình thường”. 

 Gừ! 

 Cả hai người vừa bước ra trăm trượng thì liền nghe thấy tiếng gằn giọng đinh tai nhức óc của Giao Long. 

 Diệp Thành vô thức nhìn về sau, hắn chợt thẫn thờ, “đây….thật khủng khiếp”. 

 Gừ! 

 Khi Diệp Thành đang nuốt nước bọt thì lại có một tiếng gằn giọng vang vọng đất trời vang lên. 

 Không sai, Giao Long đã biến về bản thể, chính là hình ảnh của con rồng khổng lồ màu vàng kim, kích thước phải to cả trăm trượng, từng lớp vảy rồng lấp lánh yêu mang màu vàng kim, cả cơ thể cuộn trào yêu khí và long khí, nó quá mạnh, quá mạnh, đến cả tiếng thở cũng giống như tiếng sấm rền, cơ thể khổng lồ đó choán cả hư không. 

 Thái hư long cấm! 

 Diệp Thành lập tức thi triển bí thuật cấm kị, hắn muốn trói buộc Giao Long trước khi hắn ta thi triển đòn công kích. 

 Cửu thiên huyền linh cấm! 

 Cơ Tuyết Băng cũng như vậy, cô thi triển bí pháp cấm cố. 

 Gừ! 

 Giao Long gằn lên, cơ thể khổng lồ xoay chuyển đảo loạn cả đất trời khiến Thái Hư Long Cấm của Diệp Thành và Cửu Thiên Huyền Linh Cấm của Cơ Tuyết Băng lập tức bị phá tan. 

 Vạn kiếm triều tông! 

 Phi hoàng kiếm trận! 

 Khi đứng vững lại, cả hai lần lượt vụng kiếm chỉ về phía cơ thể khổng lồ của Giao Long, vô số kiếm mang choán đầy mặt đất, kiếm mang nào cũng vô cùng mạnh mẽ và sắc lạnh. 

 Bang, bang, bang! 

 Không lâu sau đó, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, điều khiến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng bất lực chính là đòn công kích của bọn họ không thể làm gì lớp phòng ngự của Giao Long, chỉ có thể tạo ra chút đốm lửa trên bề mặt da thịt của Giao Long mà thôi. 

 Hừ! 

 Giao Long hắng giọng như tiếng sấm rền, hai bộ vuốt giáng xuống lần lượt tóm về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng. 

 “Chơi lớn thật rồi”, bị vuốt rồng tóm tới, Diệp Thành không hề di chuyển, linh khí chân nguyên toàn thân bị ép về vùng đan hải, hắn chắc chắn rằng nếu như Yêu Long ra tay mạnh thì hắn lập tức sẽ tan thành mây khói. 

 Cơ Tuyết Băng ở một hướng khác cũng không khá khẩm hơn là bao, cả cơ thể bị cấm cố, không thể nào di chuyển. 

 “Ta đã nói rồi mà, hôm nay nhất định sẽ bội thu”, Yêu Long cười không chút kiêng dè, trong con mắt khổng lồ to lồ lộ kia còn hiện lên vẻ hung tàn và tôi độc. 

 Thế nhưng hắn vừa dứt lời thì cả bầu trời và mặt đất đều rung lên. 


 Nơi đó có một cái chuông khổng lồ lơ lửng giữa hư không, vừa to vừa nặng, mộc mạc tự nhiên, xung quanh chuông còn có phù văn màu vàng kim đan xen tạo ra thiên âm đại đạo. 

 “Pháp khí?”, Diệp Thành cũng nhìn về hướng đó, ánh mắt kinh ngạc vì cái chuông kia chính là pháp khí thực thụ, vả lại không phải là pháp khí bình thường, trên cái chuông này mang theo đạo uẩn của một vị vua. 

 “Là người ấy”, ở một hướng khác, Cơ Tuyết Băng khẽ mím môi, ánh mắt hướng về một người thanh niên mặc y phục tím bên dưới cái chuông lớn, trên đầu người này lơ lửng chuông đồng, mỗi một bước đi hết sức trầm ổn, không nhanh không chậm, bộ pháp huyền diệu. 

 “Ấy?”, chỉ có Diệp Thành là khẽ rít lên, ánh mắt sáng hẳn, hắn chăm chú nhìn vào người thanh niên kia như thể từng gặp người này ở đâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.