Chương trước
Chương sau
“Âu Dương Vương mạnh như vậy vì sao lại không thể tiến giới tới cảnh giới Thiên ạ?”, Diệp Thành hiếu kì hỏi. 

 “Đó là vì phải xem cơ duyên”, Hằng Nhạc Chân Nhân mỉm cười truyền âm, “Thiên Táng Hoàng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, Âu Dương Vương ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong và đó là Vương Quỷ cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, chính là ba người có hi vọng thăng lên cảnh giới thiên ở thời đại đó, thế nhưng Thiên Táng Hoàng lại có tạo hoá hơn một chút so với Quỷ Vương và Âu Dương Vương, ông ta may mắn, cũng có thể coi là thời thế tạo anh hùng, cũng chính vì vậy mà những tiền bối này mới có Đại Sở của hậu thế, nếu như để Quỷ tộc thành công thì Đại Sở hiện giờ có lẽ khắp nơi thây chất thành núi, máu chảy thành sông rồi”. 

 “Âu Dương Vương”, Diệp Thành thầm nhủ, trong lòng như dậy sóng, hắn cứ thế mải nghĩ và không quên liếc nhìn vào lão già mặc áo bào trắng đang khắc gỗ, gia tộc từng có một kẻ mạnh như vậy, đó chính là niềm kiêu hãnh của nhà họ Âu Dương. 

 “Người đó quả thực rất mạnh”, Thái Hư Cổ Long lâu rồi không nói chuyện với Diệp Thành tặc lưỡi lên tiếng. 

 “Ngươi cũng biết?”, Diệp Thành kinh ngạc. 

 “Nói thừa”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “ta chính là kí hồn, những việc mà kí chủ của các thời đại trải qua ta ít nhiều cũng biết một chút, tiểu tử tên Âu Dương Vương đó quả thực rất mạnh, chiến tích của hắn đừng nói là Đại Sở mà đến cả Chư Thiên Vạn Vực cũng chưa từng có người thứ hai như hắn”. 

 “Có một việc ta rất muốn hỏi ngươi”, Diệp Thành đảo mắt nhìn tứ phương, sau đó lại nhìn sang Thái Hư Cổ Long hỏi: “Nam Minh Ngọc Thu từng nói thời đại Chiến Vương và Huyền Hoàng thì người có tu vi cao nhất là ở cảnh giới Hoàng, còn người có tu vi cao nhất ở thời đại Thiên Táng Hoàng lại ở cảnh giới Thiên, sao ta cảm thấy tu vi cao nhất ở Đại Sở này lại có khác biệt vậy nhỉ?” 

 “Vậy thì Long Gia ta hôm nay sẽ cho ngươi được mở mang tầm mắt”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên lên tiếng: “Trước đây có lẽ ít nhiều ngươi cũng từng nghe nói tới một số sự kiện trước kia của Đại Sở nhưng trong đó cũng có những chuyện đúng, những chuyện sai, chúng ta nói về tu vi cao nhất trước. Hôm nay ta có thể nói một cách nó trách nhiệm với ngươi rằng từ thời Sở Hoàng tới thời Viêm Hoàng người có tu vi cao nhất ở Đại Sở là ở cảnh giới Thiên, từ thời Nguyệt Hoàng tới thời Thái Vương thì tu vi cao nhất ở cảnh giới Hoàng, từ thời Thiên Táng Hoàng tới thời Đông Hoàng tu vi cao nhất ở cảnh giới Thiên, từ thời Chiến Vương tới Huyền Hoàng, tu vi cao nhất ở cảnh giới Hoàng”. 

 “Long Gia, xem ra ngươi cũng thức tỉnh được không ít kí ức nhỉ?”, Diệp Thành hỏi ý tứ. 

 “Là Đại Sở đang thay đổi, nó đang thay đổi, chúng ta cũng đang thay đổi”, Thái Hư Cổ Long trả lời ý tứ. 

 “Nếu như theo ngươi nói thì cứ cách hai thời đại, tu vi cao nhất của Đại Sở lại có sự thay đổi, thay đổi giữa cảnh giới Thiên và cảnh giới Hoàng”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm: “ở thời Thần Hoàng là cảnh giới Thiên có nghĩa rằng tu vi cao nhất ở thời đại này là cảnh giới Thiên”. 

 “Có thể coi là như vậy”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng: “Thế nhưng nói chính xác hơn thì tu vi cao nhất ở Đại Sở là sự thay đổi trong vòng chín nghìn chín trăm chín mươi chín năm, những ngày tháng này ta cũng luôn được trải qua những sự kiện, kết hợp với những kí ức mà ta có được thì vòng năm của Đại Sở đang bị một thế lực thần bí khống chế”. 

 “Ta không hiểu”, Diệp Thành lắc đầu. 

 “Nói ví dụ như chúng ta lấy điểm xuất phát là thời Sở Hoàng, từ Sở Hoàng đến Viêm Hoàng là kết thúc thì trong khoảng thời gian này chính là chín nghìn chín trăm chín mươi chín năm, từ năm thứ một trăm nghìn sẽ bắt đầu tính vào thời Nguyệt Hoàng, từ năm đó trở đi là thời đại Thái Vương kết thúc, cũng chính là chín nghìn chín trăm chín mươi chín năm, từ thời đại Thái Vương tới thời Huyền Hoàng kết thúc cũng là chu kì chín nghìn chín trăm chín mươi chín năm, không thừa hay thiếu bất cứ năm nào”. 

 “Chín nghìn chín trăm chín mươi chín năm, thời gian thật dài, ngươi chắc chắn con số chứ?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt khó tin. 


 “Ngươi hiểu như vậy cũng không hoàn toàn chính xác”, Thái Hư Cổ Long khẽ xoa đầu: “Ứng với thời đại mà nói, bọn họ đều là những người mạnh nhất của thời đại vì lý do xoay vòng của năm nên bọn họ mãi mãi không thể nào tương ngộ. Sở Hoàng yếu hơn Nguyệt Hoàng về điểm này thì không chính xác, nếu như có thể xuyên không, nếu như Nguyệt Hoàng có thể về thời đại của Sở Hoàng thì tu vi nhất định có thể tới cảnh giới Thiên, nói như vậy ngươi hiểu chứ?” 

 “Hoá ra là vậy”, Diệp Thành gãi đầu. 

 “Nhưng cho dù là vị Hoàng nào của Đại Sở, cho dù là tu vi của bọn họ ở cảnh giới Thiên hay Hoàng thì đối với Chư Thiên Vạn Vực mà nói bọn họ đều là sự tồn tại như Đại Đế vì bọn họ đều là những kẻ mạnh nhất của các thời đại”. 

 “Nếu như Đại Đế tới Đại Sở thì tu vi liệu có bị thấp xuống không nhỉ?”, Diệp Thành hiếu kì hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.