Chương trước
Chương sau
“Hạo Thiên Huyền Chấn đúng là dạy được một người con ngoan”, khuôn mặt Hoàng Đạo Công đã tối đen như hòn than, nếu không phải bị phong cấm thì ông ta sẽ không chần chừ mà xông lên giết chết tên đê tiện Diệp Thành. 

 “Làm nhiều thêm một chút, bao nhiêu đồ ngon thế này kia mà, thật lãng phí”, Diệp Thành bày ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi. 

 “Mẹ kiếp”. 

 “Tính khí cũng không vừa nhỉ?”, Diệp Thành gãi tai bước đi, dù là giao tình qua lại nhưng có lúc một số thủ đoạn cũng rất cần thiết, quan trọng nhất là hắn sợ Hoàng Đạo Công ra khỏi cửa là chạy mất. 

 Vì vậy hắn chỉ có thể mặt dày lại lần nữa phong cấm Hoàng Đạo Công, đợi mọi việc xong xuôi cùng lắm là bị đánh một trận, bị đánh mà có được thêm một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng đáng. 

 “Người trung niên mặc mãng bào kia là Mộ Vân Ngạo gia chủ nhà họ Mộ Vân”, Diệp Thành vừa sải bước đi thì liền nghe thấy truyền âm của Hằng Nhạc Chân Nhân, “người này cũng được, đáng để lôi kéo”. 

 “Nhà họ Mộ vân?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn một vòng, ánh mắt của hắn dừng lại ở người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào, ông ta rất điềm tĩnh, không hề tỏ ra hỗn loạn, khí chất có phần giống với Hạo Thiên Huyền Chấn đều có sự uy nghiêm và khí thế của bậc bề trên. 

 “Nam có Mộ Vân bắc có Hạo Thiên, đây chính là gia chủ Mộ Vân Thế Gia sao?”, Diệp Thành lẩm nhẩm, nói thực thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được người của Mộ Vân Thế Gia. 

 “Ông ta từ phương xa chạy tới Nam Sở chúc thọ Linh Chân chứng tỏ nhà Mộ Vân cũng không phải nhàn rỗi”, Diệp Thành xoa cằm, “cũng may vừa rồi ông không giống những kẻ khác đối đầu với ta, nếu không thì cũng sẽ thật khó xử”. 

 Khi Diệp Thành nhìn Mộ Vân Ngạo thì Mộ Vân Ngạo đang tĩnh lặng thưởng rượu cũng nhìn qua bên này. 

 “Hạo Thiên Huyền Chấn, ông đúng là có một nhi tử ngoan”, Mộ Vân Ngạo thầm nghĩ trong lòng, có thể thấy trong đôi mắt nhìn xa trông rộng của ông ta rõ vẻ kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi. 

 “Sư tổ, con và ông ta chưa quen nhau, người giới thiệu chút nhé”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, thầm truyền âm cho Hằng Nhạc Chân Nhân, những người bị hắn phong cấm ở đây đều có vai trò rất quan trọng, đằng sau bọn họ còn có thế lực thần bí, cố gắng lôi kéo mới là thượng sách. 

 “Người ở đằng trước bên góc trái con chính là trưởng lão thứ chín của Nam Cung Thế Gia ở Bắc Sở - Nam Cung Chính”, Hằng Nhạc Chân Nhân truyền âm: “Thế gia này vô cùng thần bí, tồn tại lâu đời, kéo dài tới thời đại Nguyệt Hoàng. Tiên tổ của nhà Nam Cung từng bình định thiên hạ, để lại truyền thừa, hiện giờ mặc dù không được như xưa nhưng gia tộc này cũng rất vững mạnh”. 

 “Nguồn gốc cũng không vừa”, Diệp Thành liếc nhìn, hắn nhận ra một lão già tóc bạc đang vùi đầu khắc gỗ, không hề vì cảnh tượng rối loạn xung quanh mà trở nên hỗn loạn, giống như thể một lão gia hoà nhã dễ gần vậy. 

 “Tây Môn ở phương Đông, Bắc Chấn ở phương Nam, tứ đại thế gia của Đại Sở từng bám gót Nguyệt Hoàng trấn áp u minh địa phủ, đông phương thế gia, tây môn thế gia và bắc chấn thế gia hiện giờ liên minh với chúng ta, cố gắng lôi kéo Nam Cung thế gia vào nữa”. 


 “Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương?”, Diệp Thành sững người gãi đầu: “Đây…đây là danh hiệu gì?” 

 “Sở Hải có lẽ con từng nghe tới, nằm ở Nam Yến”, Hằng Nhạc Chân Nhân giải thích: “Năm xưa nơi đó từng xảy ra cuộc đại chiến kinh thiên động địa, trận đại chiến đó không phải là quyết chiến nhưng lại là trận chiến xoay chuyển chiến cục, Thiên Táng Hoàng ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong khi vào thời khắc then chốt đột phá lên cảnh giới Thiên đã một mình chặn lại cả Sở Hải, cứ thế chặn đứng đại quân của quỷ tộc, vì Thiên Táng Hoàng đột phá nên đã tranh thủ được thời gian quý báu đợi quân chi viện tới”. 

 “Một người chặn lại đại quân của cả một điện?”, kể cả là Diệp Thành cũng không khỏi kinh ngạc. Tu sĩ của một điện mạnh thế nào, vả lại còn là cả một đại quân, với sức mạnh của một người mà chặn lại được, hắn không thể tưởng tượng nổi Âu Dương Vương mạnh thế nào. 

 “Trận chiến đó khiến Âu Dương Vương nổi danh nhưng cũng chết rất thảm, ông ta đã thành công trong việc đánh chặn khiến Thiên Táng Hoàng không thể tiến giới tới cảnh giới Thiên và cũng thành công đợi được quân chi viện tới đánh lui đại quân của quỷ tộc”, Hằng Nhạc Chân Nhân chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói còn rõ vẻ cung kính: “Nhìn về lịch sử Đại Sở, những tu sĩ dưới cảnh giới Thiên không một ai phá được chiến tích của ông ấy, đó chính là kẻ mạnh thông thiên, giống như thần binh cái thế, truyền thuyết về Thần Binh Sở Hải Âu Dương Vương cứ thế mà được lưu truyền”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.