Chương trước
Chương sau
Rầm! Đoàng! Đoàng! 

 Đại quân sát phạt tới từ tứ phương tám hướng, đó là biển người khủng khiếp choán lấp cả mặt đất, khí thế nối liền với nhau quá mạnh mẽ, trấn áp cả hư không khiến trời đất rung chuyển. 

 “Đây…”, thấy biển người khổng lồ kéo tới, kể cả là Doãn Thương và Bàng Thống cũng không khỏi trố mắt, đôi đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, sắc mặt bọn họ tái nhợt trong phút chốc. 

 Không chỉ bọn họ mà đại quân của hai điện đều run rẩy, nhìn thiên binh thiên tướng xông đến, mặt mày kẻ nào cũng rõ vẻ sợ hãi. 

 Giết! Không để sót một tên! 

 Sau từng âm thanh vang lên, đại quân từ tứ phương tám hướng trong phút chốc nhấn chìm đại quân của hai điện. 

 Phụt! Phụt! 

 Không lâu sau đó, bóng người nhiều vô tận hoá thành huyết vụ, đến cả tiếng gào thét cũng không có, trời đất ảm đạm, trong phút chốc nhuốm màu đỏ máu. 

 “Đây…đây”, nhìn cảnh tượng này, bên trong Đông Nhạc Thiên Thành, sắc mặt người nhà Thượng Quan đều tái nhợt. 

 “Đây…đây…”, không chỉ bọn họ mà Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đứng trước đại điện nhà Thượng Quan lần lượt há hốc miệng, nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt không sao tin nổi, cảm giác như bọn họ đang nằm mơ vậy. 

 Đại quân hai điện của Chính Dương Tông với trận thế khủng khiếp nhưng thấy đại quân từ tứ phương sát phạt đến thì mới nhận ra trận thế của mình không bằng một phần tư. 

 Đây chưa phải là điểm quan trọng nhất, điều khiến phía Thượng Quan Huyền Tông kinh ngạc đó là tu vi của những tu sĩ trong đại quân sát phạt từ tứ phía tới về cơ bản đều ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, bên trong đó còn có tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, trận dung như vậy rõ ràng là quá khủng khiếp, đừng nói là bọn họ mà cho dù tam tông tới đây cũng phải tái mặt. 

 “Các vị tiền bối, các vị có hài lòng với cảnh tượng này không?”, khi mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã mỉm cười lên tiếng. 

 Nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành, “ngươi….ngươi mời đâu ra nhiều tu sĩ mạnh như vậy?” 

 “Cái gì mà mời tới cơ? Đây đều là người của ta”, Diệp Thành nhướng vai trả lời rất tuỳ hứng. 

 Shhh! 

 Nghe vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh. Ai cũng biết sát thần Tần Vũ có khả năng chiến đấu vô song, đều biết Đan Thánh Diệp Thành với đan thuật thông thiên nhưng không ai biết rằng một người thanh niên với khả năng chiến đấu vô song và đan thuật thông thiên lại nắm trong tay cả một đội quân tu sĩ mạnh mẽ như vậy. 

 Hiện giờ bọn họ tin rồi, tin thật rồi. 

 Lời nói trước đó của Diệp Thành không phải nói chơi mà hặn có thực lực như vậy. Số người của đại quân mà hắn có nhiều gấp bốn đại quân của Chính Dương Tông, tu vi của các tu sĩ cũng ở cảnh giới Không Minh, thực lực tuyệt đối có thể trấn áp. 

 Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Diệp Thành đều đã thay đổi. Người thanh niên đứng trước mặt bọn họ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. 

 “Ta không lừa mọi người phải không?”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên. 

 “Vì sao ngươi không nói sớm, hại chúng ta lo lắng chứ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi véo Diệp Thành một cái. 

 “Ta nói rồi mà mọi người có tin đâu”, Diệp Thành đau đớn rít lên. 

 “Ngươi có thể nói cho chúng ta biết rốt cục ngươi có thân phận thế nào không?”, phía này, Thượng Quan Hàn Nguyệt quay sang nhìn Diệp Thành. 

 Không chỉ cô ta mà đến cả Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Bác và Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương đều lần lượt đưa mắt nhìn, có thể nắm trong tay cả đội quân tu sĩ mạnh mẽ hùng tráng thế này thì đến một kẻ ngốc cũng biết rằng thân phận của Diệp Thành không hề đơn giản. 

 “Thánh chủ của Viêm Hoàng, chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông”, Diệp Thành mỉm cười. 

 “Viêm…Viêm Hoàng Thánh Chủ?”, Thượng Quan Huyền Tông thẫn thờ. 

 “Chưởng…chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông?”, Thượng Quan Huyền Cương kinh ngạc. 

 Đến cả lão tổ của nhà Thượng Quan còn như vậy chứ đừng nói những người khác. Đó là những khuôn mặt vô cùng đặc sắc, đó là từng ánh mắt không sao tin nổi. 

 Ôi trời! 

 Không biết từ bao giờ, Thượng Quan Bác mới không kiềm chế nổi mà thốt lên. 

 Tin tức này thật khiến người ta phải chấn động. 

 Hằng Nhạc là thế lực như thế nào, đó là một nhánh của Đại Sở Huyền Tông xưa kia, là một trong ba tông của Nam Sở, khả năng chiến đấu của chín điện trong một tông mạnh tới mức nào. 

 Viêm Hoàng là thế lực thế nào, đó là sự tồn tại vượt trội chưa bao giờ biết lụi tàn. 

 Hiện giờ Diệp Thành nói với bọn họ hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông và là Viêm Hoàng Thánh Chủ, đừng nói là bọn họ mà bất cứ một ai khác nghe câu nói này cũng phải kinh ngạc. 

 Sát thần Tần Vũ, đan thánh Diệp Thành, chưởng giáo Hằng Nhạc, Viêm Hoàng Thánh Chủ, bốn danh hiệu này khiến người ta nghe mà phải choáng váng. 

 Đợi đã! 

 Trong sự kinh ngạc có vẻ như người ta nghĩ ra được gì đó rồi lần lượt nhìn Diệp Thành, vẻ mặt kinh ngạc còn mang theo cái nhìn thắc mắc, thế rồi bọn họ lên tiếng hỏi: “Chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông không phải là Doãn Chí Bình sao?” 

 “Hắn đã là quá khứ rồi”, Diệp Thành nhướng vai, hắn biết mọi người sẽ truy hỏi tiếp nên kể lại mọi chuyện đã xảy ra. 

 Sau một lúc, vẻ mặt ai nấy đều hết sức thú vị. Cho tới bây giờ người ta mới biết hôm đó mục đích thật sự mà Diệp Thành khiêu chiến Doãn Chí Bình là gì, và cho tới bây giờ người ta mới biết chuyện xảy ra hôm đó ở Hằng Nhạc Tông. Hằng Nhạc Tông đã đổi chủ, người của Nam Sở hãy còn mông lung. Nếu không phải Diệp Thành nói thì có trời mới biết tới bao giờ bọn họ biết được sự thật. 

 Một năm trôi qua, mới chỉ trong một năm thôi! 

 Tất cả mọi người đều tặc lưỡi, một tên đệ tử từng rất yếu ớt vậy mà mới chỉ trong vòng một năm hắn đã trưởng thành như vậy khiến bọn họ không khỏi cảm thấy có phần không chân thực. 

 Lúc này, ánh mắt ai nấy đều nhìn về trán Diệp Thành. Nơi đó có khắc một chữ “thù”, lúc này còn đang rớm máu, trông hết sức choán mắt. 

 “Chư vị tiền bối, liên kết với chúng ta nhé?”, cuối cùng Diệp Thành cũng nói ra mục đích lần này hắn tới Đông nhạc, “Đại Sở hiện giờ cần chúng ta bắt tay để thống nhất thiên hạ hỗn loạn này”. 

 “Được”, Thượng Quan Huyền Tông không nghĩ nhiều cứ thế lên tiếng, vẻ mặt ông ta kích động hơn so với tưởng tượng nhiều. 

 Những người cũng giống như phía Thượng Quan Huyền Cương, về cơ bản đều có ý này. 

 Được lắm! 

 Sau Diệp Thành, phía Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương cũng sát phạt ra ngoài. 

 Giết! 

 Không chỉ bọn họ mà đến cả đại quân của nhà Thượng Quan cũng xông ra, bị bao vây lâu như vậy, máu bọn họ đã sục sôi từ lâu, hiện giờ chính là lúc đại sát tứ phương, không ai hối hận cả.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.