Chương trước
Chương sau
Thấy Diệp Thành bí ẩn như vậy, các ông lão lại vô thức gãi đầu, không hiểu tên này định làm gì. 

 Nhưng không chỉ phía Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt, mà ngay cả phía Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đều có một cảm giác kỳ quái, đó là Diệp Thành trước mặt có lẽ thật sự là cứu tinh của họ. 

 Một đám ngu ngốc! 

 Dưới sự chú ý của mọi người, đạo thân của Diệp Thành lại chạy ra làm loạn, hắn chạy ra từ phía đông, đập nát đầu tên cảnh giới Không Minh bằng một gậy, sau đó xoay người biến mất. 

 Cú đánh bất chợt này chỉ trong vòng chưa đầy một giây, đạo thân của Diệp Thành đến nhanh mà đi cũng nhanh, đến nỗi những người phụ trách chống lại hắn còn chưa phản ứng kịp. 

 Đừng để ý đến hắn, tiếp tục tấn công! 

 Doãn Thương và Bàng Thống liếc nhìn Diệp Thành, lạnh lùng quát lên. 

 Không hiểu sao hai người họ lại liên tục nhíu mày, vì bọn họ có cảm giác lo lắng, như thể sắp có chuyện lớn xảy ra. 

 Nghĩ đến đây, bọn họ lại tấn công dữ dội hơn nữa, kết giới của nhà Thượng Quan rung lên liên tục, cứ đà này thì chưa tới một canh giờ, kết giới hộ sơn sẽ bị phá vỡ. 

 Thấy vậy, người của nhà Thượng Quan trong thiên thành Đông Nhạc đều siết chặt sát kiếm, sẵn sàng chiến đấu đến chết. 

 Lúc này, ngay cả phía Thượng Quan Huyền Tông và Thượng Quan Huyền Cương đứng trước đại điện của nhà Thượng Quan cũng nhíu chặt lông mày, kết giới có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, và họ cũng đã sẵn sàng ra trận bất cứ lúc nào. 

 “Diệp Thành, ngươi… ngươi có thể ôm ta được không?”, trong im lặng, Thượng Quan Ngọc Nhi nắm vạt áo, cắn răng lên tiếng, dường như biết có thể mình sẽ chết nên cô mới mạnh dạn nói ra những lời này. 

 Phía Thượng Quan Huyền Tông lúc này cũng không quá hà khắc nữa, một khi kết giới bị phá vỡ thì không ai trong số họ có thể thoát chết, họ có lý do gì để can thiệp vào tâm nguyện nhỏ nhoi trước khi chết này của cô! 

 “Đừng lo lắng, có ta ở đây”, Diệp Thành quay đầu cười, cuối cùng vẫn không ôm Thượng Quan Ngọc Nhi. 

 “Ta chưa bao giờ sợ chết như lúc này”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhẹ nhàng khoác tay Diệp Thành, tựa đầu vào vai hắn: “Vì ngươi còn sống nên ta mới lại tham lam, muốn được sống trên cõi đời này. Ta muốn làm tân nương của ngươi, muốn được nắm tay ngươi đi đến khi đầu bạc răng long”. 

 Tiếng thì thầm của Thượng Quan Ngọc Nhi rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy. 

 Không hiểu sao lúc này trong lòng mọi người lại nảy sinh cảm giác đau lòng không giải thích được, có lẽ chỉ khi sắp chết, con người mới có thể bộc lộ những cảm xúc sâu kín nhất ẩn giấu trong lòng, khiến người ta cảm thấy được sống là điều hạnh phúc nhường nào. 

 Đến rồi! 

 Khi mọi người còn đang đau buồn thì Diệp Thành đã ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm thuý, sâu thẳm hiện lên vẻ kinh ngạc chưa từng có. 

 Bùm! 

 Lời hắn vừa dứt, một tiếng nổ như sấm rền từ bầu trời phía trên khoảng không đã vang vọng khắp đất trời. 

 Giết! 

 Hư không phía nam sụp đổ, hai bóng người tiến vào không phân trước sau, họ chính là Chung Ly và Chung Quy, đằng sau họ là vô số chiến xa đang nghiền ép khoảng không tiến vào, trên mỗi chiếc chiến xa đều chở mấy chục người, trong tay mỗi người cầm một chiến mâu, khí thế cực kỳ hào hùng. 

 Giết! 

 Hư không phía bắc bị một chưởng bổ ra, liên tiếp có hai bóng người bay vào, là Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông. Phía sau họ là vạn kiếm bay tới như cơn mưa kiếm, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một người đang đứng sừng sững, khí thế mỗi người đều cuồn cuộn ngút trời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.