Chương trước
Chương sau
Ùng! Ùng! 

 Chiến mâu Vu Hoàng vẫn đang rung lên, có lẽ nó không chịu được quá nhiều áp lực, như thể sắp gãy đứt đến nơi. 

 Bên này, đôi mắt đẹp của Cơ Tuyết Băng hơi nheo lại, trong mắt còn loé lên vẻ bí ẩn, nhìn chằm chằm Diệp Thành như có thể nhìn thấy đạo pháp bí ẩn trong cơ thể hắn. 

 “Đây là bí pháp gì? Không ngờ lại có thể dung hợp được nhiều thần thông như thế”, vẻ ngạc nhiên trong mắt Cơ Tuyết Băng không thể che giấu được, dù cách xa nhưng cô ta vẫn cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong chiến mâu đó. 

 Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ! 

 Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Cơ Tuyết Băng đã giơ tay lên, duỗi ra một ngón chỉ vào Diệp Thành. 

 Keng! 

 Ngay lập tức, một chỉ quang vô song như thần mang bắn ra, được sức mạnh của Cửu Thiên Huyền Linh Gương giúp đỡ, uy lực của nó thoáng chốc tăng lên mấy lần, đâm xuyên hư không, uy lực bá đạo mang theo sức huỷ diệt. 

 Diệp Thành chế nhạo, bước ra ngoài, chiến mâu Vu Hoàng vẫn đang rung bần bật trong tay bị hắn ném ra thật mạnh, nó như một đạo thần mang màu đen, xuyên thủng không gian hư vô, uy lực cũng mang theo sức huỷ diệt cực mạnh. 

 Ai mạnh ai yếu đây? 

 Bên dưới, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào hư không, nhìn chỉ mang từ hướng Tây bắn tới và chiến mâu Vu Hoàng từ phía Đông bắn tới, một đen một trắng đang lại gần nhau, cực kỳ nổi bật. 

 Ầm! 

 Sau tiếng nổ kinh hoàng, chiến mâu màu đen và chỉ mang màu trắng va vào nhau, bùng lên ánh sáng chói loá. 

 Không gian đột nhiên nổ tung, vầng sáng hình tròn toả ra tứ phía, nó lan tới đâu không gian biến dạng tới đó, bốn hướng Đông Tây Nam Bắc đều có núi cao bị vầng sáng này chém đổ. 

 Rắc! 

 Chẳng mấy chốc, một âm thanh nhỏ nhưng giòn giã vang lên một cách rõ ràng, chỉ mang của Cơ Tuyết Băng đã nứt, bị chiến mâu màu đen nghiền nát. 

 Ùng! 

 Chiến mâu màu đen với uy lực không gì sánh được, nghiền nát chỉ mang rồi đâm xuyên hư không, cắm vào Cửu Thiên Huyền Linh Gương. 

 Rắc! 

 Lại một âm thanh giòn giã khác vang lên, Cửu Thiên Huyền Linh Gương của Cơ Tuyết Băng lập tức bị đâm xuyên, mà Cơ Tuyết Băng ở bên trong cũng phải hứng chịu phản phệ dữ dội, rút lui khỏi tấm gương. 

 “Ôi vỡ rồi”, các khán giả không khỏi cảm thán: “Quả nhiên Tần Vũ rất phi phàm”. 

 “Đúng là đã đánh giá thấp hắn”, khoé miệng Cơ Tuyết Băng trào máu, cô ta nhìn Tần Vũ, đôi mắt đẹp lần đầu tiên mang vẻ kinh ngạc. 

 Cửu Thiên Huyền Linh Gương là cấm pháp khá đặc biệt trong số chín cấm pháp lớn của Huyền Linh Chi Thể, cô ta hoá thân thành người trong gương, tấn công từ bên ngoài đều sẽ bị nó phản lại, mà đòn tấn công của cô ta cũng sẽ được nó giúp sức, uy lực tăng lên gấp mấy lần. 

 Giờ khắc này cô ta đang hơi ngẩn ngơ. 

 Cô ta mới chỉ thi triển Cửu Thiên Huyền Linh Gương hai lần, nhưng cả hai lần đều bị công phá, một lần là bị Diệp Thành công phá khi ở cuộc thi tam tông, một lần nữa là lúc này, bị Tần Vũ công phá. 

 Sự kiêu ngạo của cô ta cũng như ngày đó, bị gạt đi rất nhiều. 

 “Còn chiêu gì nữa không?”, ở hư không đối diện, Diệp Thành đầu lơ lửng bầu trời đầy sao, chân giẫm trên tinh hà màu vàng, tay trái cầm chiến mâu Vu Hoàng, tay phải cầm Bá Long Đao, hắn đang từng bước từng bước lại gần, mỗi bước đi, hư không đều vọng lại những tiếng “bình bịch”. 

 Cơ Tuyết Băng im lặng, nhẹ nhàng lau vết máu trên khoé miệng, không tạo kết ấn nhưng lại có hai làn khói xanh bay ra khỏi cơ thể cô ta, ngưng tụ thành hai Cơ Tuyết Băng khác ở bên trái và bên phải. 

 “Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, phía dưới, mắt khán giả đột nhiên sáng lên: “Ta đã nghe nói về sự huyền diệu của Nhất Khí Hoá Tam Thanh này của Huyền Linh Chi Thể, hôm nay nhìn thấy quả nhiên phi thường”. 

 “Ba đánh một, lần này khả năng Tần Vũ thua rồi”. 

 “Cũng chưa biết được”, có người vuốt râu, trầm ngâm lên tiếng: “Ngày đó Tần Vũ một mình đấu với Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể cũng không bại, có thể thấy sức chiến đấu của hắn mạnh cỡ nào! Cái danh sát thần Tần Vũ đâu phải gọi chơi”. 

 “Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, bên này, Diệp Thành thấy ba Cơ Tuyết Băng thì không khỏi nở nụ cười, nhưng bước chân vẫn không dừng lại. 

 Chỉ là giây tiếp theo, khoé miệng của bọn họ lại co rút mãnh liệt. 

 Trên hư không, ba Cơ Tuyết Băng sát phạt tới với luồng khí thế vô song. 

 Còn Diệp Thành, vừa đi vừa cười, đột nhiên hắn xoay người thật nhanh… bỏ chạy. 

 Đúng, là chạy, hơn nữa hắn còn chạy rất nhanh, tốc độ ấy còn nhanh hơn cả thỏ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.