Chương trước
Chương sau
Bùm! Đùng! Đoàng! 

 Giữa quần sơn, từng tiếng nổ nối tiếp nhau vang vọng đất trời, từng ngọn núi lớn cũng lần lượt sụp đổ. 

 Khung cảnh trận chiến của hai người rất hào hùng. 

 Một bên là Diệp Thành giẫm trên tinh hà màu vàng chói mắt, tinh hà ấy giống như từng ngôi sao sáng hợp thành, lấp lánh thu hút ánh nhìn. 

 Một bên là biển Huyền Linh lộng lẫy của Cơ Tuyết Băng, thần hà ba màu hội tụ, bên trong còn có liên hoa nở rộ, tràn ra khí thế rực rỡ, phác hoạ nên bức tranh xinh đẹp động lòng người. 

 Hư không bị tinh hà màu vàng và biển Huyền Linh phân thành hai thế giới, hai bên chinh phạt lẫn nhau, không bên nào chịu nhường bên nào. 

 Trên đời hiếm có trận chiến nào kinh thiên động địa như vậy, những tu sĩ còn chửi bới trong thành cổ lúc trước đã đuổi theo, nhưng không dám đến quá gần vì sợ vô tình bị cuốn vào. 

 Cơ Tuyết Băng Huyền Linh Chi Thể và Tần Vũ Hoang Cổ Thánh Thể đại chiến trên dãy núi Hỗn Thiên. 

 Chẳng mấy chốc, tin này đã truyền khắp Nam Sở như được chắp thêm đôi cánh. 

 “Còn có chuyện này sao?”, những người chuẩn bị đi xem bắt cóc, đã đi được nửa đường lại chuyển hướng. So với cảnh bắt cóc đòi tiền chuộc, bọn họ càng muốn xem trận đại chiến có một không hai này. 

 “Hả? Tần Vũ xuất hiện rồi?”, nhóm kẻ mạnh đi bắt Tần Vũ lập tức hành động, sát phạt về phía núi Hỗn Thiên. 

 “Cái gì? Sao Cơ Tuyết Băng lại chạy được rồi? Tiểu tử kia chưa phế tu vi của cô ta à?”, phía Chung Giang nghe tin này đều giật mình thốt lên. 

 “Hôm qua hắn đến Tư Đồ thế gia, khả năng trong khoảng thời gian đó đã xảy ra vấn đề”, Thiên Tông Lão Tổ trầm ngâm phân tích: “Hắn đã đánh giá quá thấp khả năng của Huyền Linh Chi Thể”. 

 “Bây giờ Cơ Tuyết Băng đã thoát được, muốn bắt lại rất khó”, Hồng Trần Tuyết hít một hơi thật sâu. 

 “Tần Vũ, để ta xem lần này ngươi chạy đi đâu!”, cao thủ của Chính Dương Tông đã xuất chiến, Thái thượng trưởng lão cấp lão tổ có chín người, mà mấy chục người khác kẻ có tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ chín. 

 “Ngươi còn dám xuất hiện”, Thanh Vân Tông nhận được tin cũng phái một lượng lớn cao thủ đi, thế trận không hề yếu hơn Chính Dương Tông. 

 “Đang tìm các ngươi đây”, trên đại điện Hằng Nhạc Tông, một thần mang bay vụt ra, chính là Doãn Chí Bình, vẻ mặt hắn ta đầy giễu cợt: “Hôm nay các ngươi đã cùng xuất hiện thì ta cũng đỡ phải đi tìm từng người”. 

 Phụt! 

 Phụt! 

 Máu không ngừng toé ra trong không trung. 

 Trong dãy Hỗn Thiên, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đã đấu hơn năm trăm hiệp, trận chiến đã bắt đầu trở nên khốc liệt. 

 Cơ Tuyết Băng quả là huyết mạch bất bại trong truyền thuyết, quân bài tẩy liên tục xuất ra, nhiều lần khiến Diệp Thành bị thương. 

 Còn về Diệp Thành, đấu cho tới giờ hắn vẫn chưa dùng đến những bí pháp mà Cơ Tuyết Băng quen thuộc, ví dụ như trận đồ bát quái và Âm Dương Vô Cực của Hoa Vân, Tiên Thiên Canh Khí của Chu Ngạo, Thái Cực Diễn Thiên của Liễu Dật hay Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong… 

 Sở dĩ hắn không sử dụng những thần thông này là vì không muốn Cơ Tuyết Băng đoán ra thân phận thật sự của mình. 

 Đúng vậy, hắn có điều cần kiêng dè, không thể sử dụng hết quân bài tủ mà không chút lo lắng như Cơ Tuyết Băng, bởi vì ở đây không chỉ có cô ta mà còn rất nhiều người xem, bây giờ hắn vẫn chưa thể tiết lộ thân phận cho công chúng. 

 Hơn nữa hắn hiểu rõ dù sử dụng nhiều quân bài tẩy cũng rất khó giữ được Cơ Tuyết Băng, vì người thương trước kia của hắn không chỉ mạnh bình thường. 

 Cửu Thiên Huyền Linh Cấm! 

 Khi hắn đang suy nghĩ thì Cơ Tuyết Băng đã lại sử dụng bí pháp, một bức màn sáng che phủ bầu trời ập tới. 

 Xé cho ta! 

 Diệp Thành không lùi bước mà tiến lên, khí huyết sôi trào, một quyền đấm xuyên qua bức màn sáng ấy. 

 Cửu Thiên Huyền Linh Gương! 

 Sau một đòn mạnh, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng tạo kết ấn, một chiếc linh gương khổng lồ cao hàng trăm trượng, rộng hơn ba mươi trượng xuất hiện, xung quanh nó tản ra thần hoa ba màu, vân khí mịt mờ bao phủ, khí thế dồi dào mang lại cho người khác cảm giác cực kỳ ngột ngạt. 

 Mà điều kỳ lạ nhất là Cơ Tuyết Băng lại trở thành người trong gương, cô ta đứng trong chiếc gương khổng lồ như một nàng tiên. 

 Mà Diệp Thành, khi thấy Cơ Tuyết Băng tạo kết ấn là hắn đã biết cô ta định thi triển bí pháp gì, chẳng phải chính là Cửu Thiên Huyền Linh Gương sao? 

 Ở cuộc thi tam tông, để phá vỡ bí pháp kỳ dị này, hắn buộc phải sử dụng thiên lôi, kết hợp với Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong mới phá được linh gương kỳ dị này. 

 Khi ở cuộc thi tam tông, hắn sử dụng thiên lôi và Phong Thần Quyết, nhưng bây giờ hắn không muốn để lộ thân phận nên chỉ có thể nghĩ đến cách này. 

 Bởi vì đã từng đối mặt với Cửu Thiên Huyền Linh Gương nên đương nhiên hắn biết sự kỳ lạ của nó, muốn phá vỡ, cách dễ nhất và trực tiếp nhất là sử dụng sức mạnh tuyệt đối, mà sức mạnh tuyệt đối, sử dụng đại chiêu tấn công tập thể đương nhiên là không ổn, đại chiêu của tấn công đơn mới tạo ra được hiệu quả bất ngờ. 

 Nhưng một đòn tấn công đơn dù lợi hại đến đâu, nếu không có sự trợ giúp bá đạo của thiên lôi thì cũng không thể phá vỡ được Cửu Thiên Huyền Linh Gương. 

 Vì vậy Diệp Thành nghĩ tới Hỗn Hợp Vô Cực Đạo, hắn muốn kết hợp các chiêu lớn của đòn tấn công đơn lại, để uy lực của chúng chồng lên nhau, mặc dù một hai đòn đơn không bá đạo bằng thiên lôi, nhưng nếu kết hợp nhiều bí pháp thì uy lực của nó có thể sánh ngang thiên lôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.