Chương trước
Chương sau
 “Chính Dương Tông các cô thật biết nhìn xa trông rộng!”, Diệp Thành vẫn nói với vẻ đùa cợt: “Đội quân Âm Minh đông như vậy, xem ra sau khi Thanh Vân Tông bị tiêu diệt, mục tiêu tiếp theo sẽ là Hằng Nhạc Tông ta rồi”. 

 Cơ Tuyết Băng nghe Diệp Thành nói xong chìm vào khoảng lặng ngắn, ba giây sau cô ta mới nhẹ nhàng cất lời: “Có lẽ ông có thể bầu chọn một minh chủ khác”. 

 “Nghe ý của Thánh nữ Chính Dương thì chưởng giáo Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc ta không phải minh chủ à?”, Diệp Thành cười hứng thú nhìn Cơ Tuyết Băng. 

 “Tiền bối là người thông minh, cần gì ta phải nói nhiều”, giọng Cơ Tuyết Băng vẫn lạnh lùng từ đầu đến cuối. 

 “Nói, đương nhiên phải nói chứ”, Diệp Thành ngưng tụ một cái ghế ở sau lưng, lười biếng nằm lên đó, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, hắn vẫn nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ thích thú: “Có lẽ ta có thể hiểu ý của cô, Doãn Chí Bình không phải minh chủ, chưởng giáo Thành Côn của Chính Dương Tông các cô mới là minh chủ. Minh chủ dựa vào độ mạnh yếu của thế lực để phân chia, thế lực của cô mạnh thì cô là minh chủ, thế lực của cô yếu thì cô là củi mục, phải vậy không?” 

 Cơ Tuyết Băng im lặng trước lời phân tích của Diệp Thành, tuy cô ta không hoàn toàn đồng ý nhưng có lẽ đây là hiện thực trần trụi của thế giới hỗn loạn này. 

 “Không biết tại sao nói đến minh chủ ta lại chợt nhớ đến một người”, Diệp Thành vẫn cất giọng hờ hững: “Người này hẳn là rất quen thuộc, ồ không đúng, hẳn là người mà cô từng rất quen thuộc”. 

 “Không biết tiền bối đang chỉ người nào?”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng cất giọng. 

 “Diệp Thành”, Diệp Thành nói ra tên của mình, nói xong còn hứng thú quan sát Cơ Tuyết Băng. 

 Diệp Thành! 

 Nghe thấy hai chữ này, người Cơ Tuyết Băng run lên rõ rệt, trong đôi mắt lãnh đạm có thêm vẻ phức tạp và tự giễu, khuôn mặt luôn không có cảm xúc lúc này cũng có thêm vẻ đau khổ. 

 Một thân hình đẫm máu loáng thoáng xuất hiện trong đôi mắt mơ màng của cô ta, toàn thân người đó cắm đầy mũi tên, đóng đinh trên Vọng Cổ Nhai, chết một cách bi tráng. 

 “Thánh nữ Chính Dương, cô nghĩ Diệp Thành có phải ma không?”, Diệp Thành lại hỏi. 

 “Không phải”, Cơ Tuyết Băng trả lời ngay không hề nghĩ ngợi. 

 Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, thản nhiên nhún vai: “Không phải sao? Ta nghĩ hắn là ma đấy, hơn nữa còn là một đại ma đầu”. 

 Nghe câu này, Cơ Tuyết Băng hơi nhíu mày: “Lời này của tiền bối có phải hơi độc đoán quá không?” 


 Oa! 

 Diệp Thành ở bên này đã lười biếng vươn vai, thoải mái đứng dậy, ngẩng đầu nhìn trời: “Gần sáng rồi, có phải chúng ta nên chuẩn bị bắt đầu tấn công rồi không? Đánh một trận đàng hoàng, biết đâu lại bắt được vài mỹ nữ về chơi”. 

 Nghe những lời này của Diệp Thành, đôi mắt đẹp của Cơ Tuyết Băng không khỏi lạnh lẽo. 

 “Làm việc thôi”, hắn vặn vẹo cổ rồi bước vào hư không trước, sau đó lời nói hư ảo vẫn còn vọng vào tai Cơ Tuyết Băng: “Về nói với minh chủ nhà cô rằng nếu các ngươi đủ mạnh thì Thương Hình ta cũng không phải người không biết thức thời”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.