Chương trước
Chương sau
 Đây đã là Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên thứ tư của hắn, nhưng Lôi Viêm đã được hắn tặng cho Sở Linh để phòng thân. 

 Ngoài ra hắn còn có chín Âm Minh tử tướng cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, nếu so sánh Âm Minh tử tướng với tu sĩ cùng cấp bậc thì sức chiến đấu của Âm Minh tử tướng kém hơn rất nhiều, nhưng số lượng nhiều thì khác, đôi khi số lượng nhiều đến một mức độ nhất định sẽ bù được khiếm khuyết của chất lượng. 

 “Tốt lắm”, Diệp Thành cười hớn hở, phất tay cất Âm Minh tử tướng đi. 

 “Đi thôi”, Sở Linh Ngọc bước vào, vừa đi vừa khẽ ngâm nga một bài hát: “Bây giờ chúng ta đi đâu?” 

 “Tới phân điện thứ bảy đi”, Diệp Thành vươn vai, đi về phía hư không truyền tống trận. 

 Bên cạnh hư không truyền tống trận có hư không truyền âm thạch, thông thường các phân điện muốn qua lại sẽ dùng hư không truyền âm thạch để thông báo cho bên kia mở hư không truyền tống trận, nếu bên kia không mở thì không thể thiết lập thông đạo không gian. 

 Diệp Thành đặt lệnh bài điện chủ của Thương Hình vào chỗ hõm trong hư không truyền âm thạch. 

 Hư không truyền âm thạch khẽ rung rồi sáng lên. 

 “Thương Hình, có chuyện gì?”, trong hư không truyền âm thạch vang lên giọng nói của điện chủ phân điện thứ bảy – Cổ Nguyên. 

 “Không có chuyện gì lớn, chỉ là ta mới tìm được một món bảo vật muốn nhờ huynh xem hộ một chút”, Diệp Thành cười bảo: “Ta qua đó hay là huynh tới đây?” 

 “Ngươi tới đây đi!”, Cổ Nguyên thản nhiên đáp: “Ta mở hư không truyền tống trận rồi”. 

 “Được!”, Diệp Thành nháy mắt với Sở Linh Ngọc, hai người lần lượt bước vào truyền tống trận. 

 Chẳng mấy chốc đại trận chuyển động, hai người lần lượt bước vào. 

 Một khắc sau, hai người bước ra khỏi truyền tống trận, đập vào mắt họ là Cổ Nguyên đang ngồi xếp bằng ở đó. 

 “Cổ huynh, một ngày không gặp mà trông sắc mặt huynh tốt lên nhiều đấy”, Diệp Thành cười khẽ. 

 “Bảo vật đâu?”, Cổ Nguyên mở mắt. 

 “Nóng lòng muốn tìm cái chết vậy à?”, Diệp Thành cười khẩy trong lòng, nhưng vẫn phất tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra. 

 Nhìn thấy Đại La Thần Đỉnh, Cổ Nguyên thoắt cái đứng dậy, giống như Trình Dục và Thương Hình, hai mắt ông ta sáng như sao, với nhãn giới của tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên đương nhiên ông ta nhìn ra được độ phi phàm của thần đỉnh. 

 Hơn nữa, Diệp Thành còn thấy rõ sự tham lam trong mắt ông ta. 

 Bên này, Sở Linh Ngọc cũng đã sử dụng thần quang âm thầm phong toả Địa Cung, ngăn cách với thế giới bên ngoài. 

 Diệp Thành đứng sau Cổ Nguyên đã lấy roi Đả Thần Tiên ra, trút chân nguyên vào đó. 

 Nhưng điều khiến Diệp Thành giật mình là Cổ Nguyên không hề phát hiện, có lẽ ông ta nhìn quá chăm chú nên không phát hiện ra sự bất thường phía sau, điều này khiến Diệp Thành hơi ngại ra tay. 

 Nhưng dù vậy, hắn vẫn vung roi lên. 

 A! 

 Cổ Nguyên hét lên thảm thiết, bất chợt bị đánh một roi khiến ông ta ngớ người. 

 Keng! 

 Phía trước, Sở Linh Ngọc nhanh như chớp, nhất kiếm tuyệt sát đâm xuyên đan hải của Cổ Nguyên. 

 Vút! 

 Phía sau, Diệp Thành lại vung thêm một roi nữa. 

 Cổ Nguyên ngã gục tại chỗ. 

 “Thương Hình, ngươi…”, Cổ Nguyên phản ứng lại thì gào lên giận dữ. 

 Ngay sau đó, trong Địa Cung lại truyền tới tiếng hét thảm thiết, Cổ Nguyên đã bị phế, lại bị Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn, sau khi ký ức linh hồn bị lấy đi, ông ta ngã rạp dưới đất, rơi vào hôn mê. 

 “Lần này suôn sẻ đến bất ngờ”, Sở Linh Ngọc cười vui vẻ. 

 Năm đến ba giây sau, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục rồi mở mắt, vẻ mặt còn khá hưng phấn. 

 “Sao vậy?”, Sở Linh Ngọc ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.