Chương trước
Chương sau
 “Nào, ngươi làm đi!”, Diệp Thành gọi tiên hoả ra để nó hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân, hắn còn lấy ra rất nhiều nguyên liệu để luyện chế chú ấn. 

 Tiên Hoả Đạo Thân rất nghe lời, luôn làm theo mệnh lệnh của Diệp Thành, hơn nữa đi theo Diệp Thành lâu nên nó cũng quen, đã học được bảy tám phần thuật luyện đan và thủ pháp luyện chú ấn của hắn. 

 “Nào, ngươi cũng đừng nhàn rỗi nữa”, Diệp Thành lại gọi Thiên Lôi Đạo Thân ra, sau đó đưa Đại La Thần Đỉnh cho nó: “Tôi luyện cho ta đi, đừng lười biếng”. 

 Thiên Lôi Đạo Thân và Tiên Hoả Đạo Thân đều rất nghe lời, hơn nữa chúng cũng đã rất thành thạo việc tôi luyện binh khí. 

 Bên này, Diệp Thành lại gọi đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh ra. 

 “Đây, cho ngươi cái này”, Diệp Thành ném hồ lô Tử Kim cho nó: “Nạp hết đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú mà mười tám phân thân truyền tới vào hồ lô này cho ta, không được lười biếng”. 

 Diệp Thành sử dụng hết những gì có thể sử dụng, biến ba đạo thân thành tay sai lao động không công. 

 Nhưng hắn cũng không rảnh rồi, lúc này hắn đang cẩn thận đếm bảo bối. Hai ngày nay thu hoạch được rất nhiều, bảo vật trong túi đựng đồ của hai cảnh giới Chuẩn Thiên đều nhiều vô kể. 

 Đêm đó, Cảnh Giang và Bạch Dịch, hai tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thiên Hoàng tới. 

 Diệp Thành đưa ngọc giản có thác ấn ký ức linh hồn cho hai người. 

 Cảnh Giang sẽ dùng thân phận Thương Hình – điện chủ phân điện thứ chín. 

 Còn Bạch Dịch sẽ vào vai Trình Dục – điện chủ phân điện thứ tám. 

 Đêm khuya, Bạch Dịch rời khỏi phân điện thứ chín, cùng đi với ông ta còn có rất nhiều cao thủ của Viêm Hoàng, mục đích là để đề phòng. 

 Hơn nữa trước khi đi, Diệp Thành còn dặn dò kỹ càng phải phân biệt rõ người của mình và người của Doãn Chí Bình, không thể nhầm lẫn, bởi vì sáng sớm chín ngày sau hắn sẽ dẫn người ra chiến trường. 

 … 

 Rầm! Rầm! Rầm! 

 Đêm khuya đáng lẽ phải cực kỳ yên tĩnh, thế nhưng lại bị tiếng động ‘rầm, rầm’ này phá vỡ. 

 Lắng nghe kỹ thì thấy âm thanh này chậm rãi mà nhịp nhàng, giống như tiếng bước chân người nhưng vì quá nặng mà phát ra tiếng động. 

 Ngẩng đầu lên nhìn thì đúng là tiếng người đang đi lại. 

 Đó là một khu rừng hoang vu vô tận, khí man hoang cuồn cuộn. 

 Dưới màn đêm đen, một bóng người mờ ảo chậm rãi bước đi, dáng người không cao lắm, xét theo chiều cao thì đó là một thiếu niên, khuôn mặt vẫn còn non nớt, trong tay cầm Ô Thiết Côn. 

 Cậu nhóc này hơi kỳ lạ, toàn thân được bao phủ bởi luồng khí cuồng bạo, giữa đầu mày có phù văn như ẩn như hiện. 

 Điều đáng nói là hai mắt cậu quá đỗi nóng bỏng, như ngọn đuốc loé lên ánh sáng vàng rực rỡ, tựa hoả nhãn kim tinh, cực kỳ chói mắt dưới màn đêm đen. 


 “Được lắm, giỏi”, Diệp Thành sờ cằm đi vòng quanh Âm Minh tử tướng, thi thoảng còn đưa tay ra gõ, Tiên Hoả Đạo Thân luyện cơ thể ông ta cực kỳ dẻo dai, rắn chắc. 

 “Âm Minh tử tướng đầu tiên là Lôi Viêm, thứ hai là Phong Dực, thứ ba là Hoả Chân, ta sẽ đặt tên cho ngươi là Kim Hiệt, tên của một người nổi tiếng, ghê chưa ghê chưa?” 

 Sau đó Diệp Thành truyền linh hồn lạc ấn vào đầu Kim Hiệt. 

 Sau khi thiết lập mối liên hệ, Diệp Thành cảm nhận tỉ mỉ sau đó không khỏi tỏ vẻ lấy làm tiếc: “So với Lôi Viêm và Hoả Chân thì thực lực của ngươi hơi yếu hơn một chút, nhưng cũng hơn là không có”. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.