Chương trước
Chương sau
 Ồ? 

 Thương Hình mới đi được vài bước liền nhướng mày quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Đâu, lấy ra cho ta xem”. 

 Diệp Thành nở nụ cười, lật tay lấy ra Đại La Thần Đỉnh. 

 Ùng! 

 Đại La Thần Đỉnh vừa được lấy ra đã kêu lên, nó vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, nhuệ khí dồi dào, Độn Giáp Thiên Tự lạc ấn trên đó đang tự xoay chuyển, thi thoảng còn có thể nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen vang vọng. 

 Thương Hình ghé sát tới, hai mắt sáng rực nhìn Đại La Thần Đỉnh, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhìn ra được sự phi phàm của Đại La Thần Đỉnh, đây thật sự là bảo bối tốt. 

 Thấy Thương Hình nhìn chăm chú, Diệp Thành nháy mắt với Sở Linh Ngọc. 

 Sở Linh Ngọc hiểu ý, búng tay, một tia thần quang bay ra hoá thành một lớp bảo vệ hư ảo, ngăn cách Địa Cung với thế giới bên ngoài. 

 Mà Diệp Thành đã đi vòng qua Thương Hình, lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi đẩy khí nguyên dồi dào vào đó. 

 Mặc dù Thương Hình không phát hiện, nhưng Tiêu Phong đang bị phong ấn, không thể di chuyển ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng, ông ta không hiểu điện phó và hộ vệ của điện phó phân điện muốn làm gì. 

 “Hay! Hay lắm!” 

 Thương Hình nhìn rồi bất giác thầm khen ngợi, sự thần kỳ của Đại La Thần Đỉnh đã thu hút mọi sự chú ý của ông ta. 

 Chính là lúc này, hành động! 

 Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, hắn chợt vung roi lên. 

 Hửm? 

 Cảm nhận được sau lưng có làn gió lạnh thổi tới, Thương Hình lập tức phản ứng kịp, xoay người lại ngay, nhưng chào đón ông ta là một cây roi sắt từ trên cao giáng xuống. 

 Vút! 

 Ở khoảng cách ngắn như vậy, Thương Hình không có thời gian phản ứng, đỉnh đầu bị quật một roi thật mạnh. 

 Hự! 

 Dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng Thương Hình cũng bị quật đau đớn, thần hải rung lên. 

 “Trịnh Liêu, ngươi dám tính kế hãm hại ta”, sau một lúc ngớ người, Thương Hình nổi trận lôi đình, nhưng chào đón ông ta lại là một roi nữa, sau một roi này, Diệp Thành lấy đủ sức, quật liên tiếp hơn chục roi. 

 Thương Hình vừa phản ứng lại thì người đã bị đánh loạng choạng lùi về sau, thần hải ong ong, đầu óc tê rần khiến ông ta liên tục rên rỉ. 

 Đáng chết! 

 Dù sao cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Thương Hình nhanh chóng tỉnh táo lại, ông ta lạnh lùng gằn lên một tiếng, sát khí đằng đằng, tay vung lên. 

 Nhưng Sở Linh Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng, phát động tấn công từ phía sau, trên tay cô ta cầm một thanh sát kiếm màu xanh, trên đó còn có lôi điện được thần quang bao quanh, nhất kiếm tuyệt sát. 

 Phụt! 

 Máu tươi bắn ra tung toé, Thương Hình đang định đối phó Diệp Thành thì bị nhất kiếm của Sở Linh đâm xuyên, sát kiếm đâm từ sau eo tới, xuyên thẳng qua bụng dưới ông ta. 

 A! 

 Thương Hình hét lên thảm thiết, cực kỳ thê lương. 

 Nhất kiếm của Sở Linh Ngọc rất bá đạo, cũng rất xảo quyệt, có độ chính xác cao, lại rất tuyệt diệu, một kiếm đã phế bỏ vùng đan hải của Thương Hình, đan hải bị phá huỷ, cảnh giới Chuẩn Thiên cũng chỉ là một kẻ vô dụng. 

 “Cho ông thêm một roi nữa”, nhìn Thương Hình ôm bụng dưới nửa quỳ trên đất, Diệp Thành không nói thêm lời nào, tiến lên vung thêm roi nữa. 


 “Tiếp tục phong toả Địa Cung”, Diệp Thành nói với Sở Linh Ngọc, sau đó lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu Thương Hình tiến hành sưu hồn. 

 Hự! 

 Sức mạnh bá đạo vọt vào đầu khiến đầu Thương Hình như muốn nổ tung, mặc dù rất đau nhưng lại không thể kêu ra tiếng, bởi vì khả năng nói của ông ta đã bị phong ấn. 

 Không biết qua bao lâu Diệp Thành mới thu tay lại, thở ra một hơi khí đục thật dài, hắn đã nắm được toàn bộ ký ức của Thương Hình, sau khi bị phế bỏ tu vi, lại bị sưu hồn nên ông ta đã ngất đi. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.