Chương trước
Chương sau
 “Đi vào xem tình hình đã”, Diệp Thành bước vào trước, người gác cổng cung kính hành lễ. 

 Hai người lần lượt đi vào phủ điện chủ của phân điện thứ chín. 

 “Phó điện chủ”, Diệp Thành còn chưa đi vào, bốn thủ vệ gác cổng phủ đệ đã cung kính cúi chào. 

 “Điện chủ có ở đây không?”, giọng Diệp Thành uy nghiêm, hắn diễn rất giống, ngay cả ánh mắt sắc bén cũng diễn rất thật. 

 Ánh mắt này của hắn khiến bốn tên thủ vệ đều run lên: “Điện… Điện chủ đang chờ người ở Địa Cung ạ”. 

 “Ừm!” 

 Diệp Thành khẽ “ừm” một tiếng rồi bước vào. 

 Vào trong phủ điện chủ, Diệp Thành liếc mắt nhìn quanh, mỗi người đi qua đều lọt vào tầm mắt hắn. 

 Chỉ là, dọc đường đi, hầu như hắn không thấy được mấy ai là người quen, có lẽ dòng chính của Dương Đỉnh Thiên trước đây đã bị Doãn Chí Bình phân tới phân điện khác rồi. 

 “Số lượng người ở dòng chính của Dương Đỉnh Thiên hiện nay ở phân điện thứ chín còn không bằng hai phần lúc trước”, Diệp Thành ước lượng. 

 Khi nói chuyện, hai người đã vào đến Địa Cung. 

 Ập vào mắt Diệp Thành là một bóng người đang ngồi xếp bằng trên bệ đá ở sâu trong Địa Cung rộng lớn. 

 Người này trông có vẻ gầy gò, tóc hơi kỳ lạ, nửa trắng nửa đen, khí thế vô cùng uy nghiêm, hơn nữa trên thân có một luồng sức mạnh quỷ dị bao quanh, thi thoảng còn có tiếng rồng gầm khe khẽ. 

 Người này chính là Thương Hình – điện chủ của phân điện thứ chín Hằng Nhạc. 

 Ngoài Thương Hình, Diệp Thành còn nhìn thấy một người khác, dáng người ông ta cao lớn, vững trãi như núi, nhưng trên mái tóc đen lại có nhiều sợi bạc, người này không phải Tiêu Phong thì là ai? 

 Ông ấy đứng đó, bị dây xích phù văn trói lại, tu vi toàn thân bị phong ấn, vẻ mặt lãnh đạm, không cảm xúc. 

 “Không phải Tiêu sư bá đang bị nhốt trong địa lao ư? Sao lại bị đưa tới đây rồi?”, Diệp Thành cau mày, cảm giác sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. 

 “Đánh bại ông ta thì dễ, nhưng giết được trong thời gian ngắn thì hơi khó”, Sở Linh Ngọc nhìn Thương Hình rồi truyền âm cho Diệp Thành: “Huống hồ còn trong tình huống không để người khác phát hiện”. 

 “Tuỳ thời cơ hành động thôi, chúng ta không vội”, Diệp Thành hít sâu một hơi. 

 “Trịnh Liêu, đã bắt được người chưa?”, bên này, Thương Hình đã mở mắt, đôi mắt hơi đỏ còn loé lên tia sáng u tối mờ ảo, vô cùng sắc bén. 

 “Bọn… Bọn họ chạy mất rồi ạ”, Diệp Thành vội vàng đáp, giọng điệu lắp bắp, hắn diễn thực sự rất giống. 

 “Chạy rồi?”, Thương Hình hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Đường đường là phó điện chủ của một phân điện, còn thêm hai tu sĩ cảnh giới Không Minh mà cũng không bắt được hai kẻ ở cảnh giới Không Minh khác, ta giữ ngươi còn có ích gì?” 

 “Điện chủ minh xét, là gia chủ nhà họ Lăng đích thân phái người tới đón họ ạ”, Diệp Thành vội vàng giải thích, hơn nữa còn kéo gia chủ nhà họ Lăng vào. Lý do này phải nói là hoàn hảo, gia chủ nhà họ Lăng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, ba người họ ở cảnh giới Không Minh bắt người thất bại cũng là điều có thể hiểu. 

 “Lăng Ngạo Thiên cũng đến Nam Sở rồi?”, quả nhiên Thương Hình không nghi ngờ gì, trong mắt còn hiện lên vẻ đầy ẩn ý. 


 Diệp Thành quýnh lên, nếu nhốt Tiêu Phong ở Hằng Nhạc, vậy càng khó cứu hơn. 

 Lúc này hắn vội truyền âm cho Sở Linh Ngọc: “Tiền bối có thể tạm thời phong toả Địa Cung này với thế giới bên ngoài không?” 

 “Nhiều nhất là một phút”, Sở Linh Ngọc khẽ đáp. 

 “Đủ rồi”, Diệp Thành gật đầu, sau đó vội ngăn Thương Hình lại: “Điện chủ, lần này ta ra ngoài tìm được một món bảo vật, người có muốn xem không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.