Chương trước
Chương sau
Thông tin vừa được lan đi, Hằng Nhạc Tông vừa yên tĩnh chưa nổi ba giây đã lại lần nữa bùng nổ.

“Thực Cốt Đan năm vân, vậy…vậy mà vẫn có thể sống?”

“Rốt cục là sao vậy? Một thiên tài tuyệt thế như vậy, sao lại có thể…”

“Báo ứng, đây rõ ràng là báo ứng, ha ha ha”.

Nhất thời, những bằng hữu tốt của Diệp Thành từ vui mừng kinh ngạc lại chìm vào trạng thái bi thương còn kẻ thù của hắn từ căm phẫn lại trở nên vui mừng một cách điên cuồng.

“Tốt, tốt lắm”, trong đại điện của Chính Dương Tông vang lên tiếng cười sảng khoái của Thành Côn vì nội gián từ Hằng Nhạc Tông báo về tình hình của Diệp Thành.

“Bị thương nặng như vậy, lại liên tiếp sử dụng cấm thuật và còn ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, hắn nhất định sẽ phải chết”, ở bên, trưởng lão của Chính Dương Tông cười tôi độc.

“Có điều, chưởng giáo, chúng ta đã tổn thất mất hai âm minh tử tướng”.

“Hai người thì đã sao, ta chỉ cần hắn chết”, tiếng cười của Thành Côn đột nhiên ngừng lại: “Đây chính là cái giá khi đối đầu với Chính Dương Tông”.

Đêm khuya, trong Ngọc Nữ Các của Ngọc Nữ Phong.

Phía Dương Đỉnh Thiên đứng trước giường, sắc mặt khó coi vô cùng. . Ngôn Tình Tổng Tài

Trên giường, Diệp Thành đầu tóc bạc phơ nằm đó, khắp người toàn máu là máu, khí tức hỗn loạn tới cực điểm, có vẻ như có thể rời xa thế giới này bất cứ lúc nào.

Từ khi hắn được đưa về đây tới giờ đã là hơn ba canh giờ rồi.

Trong thời gian này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên liên tiếp truyền linh lực, chân nguyên và pháp lực cho Diệp Thành nhưng cơ thể hắn lại như quả bóng bị xì hơi, cho dù mọi người có đẩy bao nhiêu tinh nguyên vào cũng đều tiêu tán trong phút chốc.



Vết thương của hắn quá nặng, khi giao chiến với Cơ Tuyết Băng, hắn vốn dĩ trọng thương, lại thêm sử dụng Cấm Pháp Thiên Tế, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, bị đạo thương, trong khoảng thời gian ngắn sử dụng Thiên Chiếu hai lần, vả lại cả hai lần còn là cố gắng gượng để sử dụng….

Cơ thể của Diệp Thành lúc này vô cùng nguy kịch. Vùng đan hải khô cạn, không hề có chút chân khí, xương cốt và kinh mạch trong cơ thể đã đứt gãy tám chín phần, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt càng bị huỷ hoại khủng khiếp, cả thân hình chỉ toàn máu là máu, trông hắn như một người máu, tất cả các lỗ chân lông đều trào máu liên tục.

Thế mà hắn vẫn còn sống, như vậy đã là một kì tích rồi. Tất cả mọi người đều biết, hắn có thể sống được hay không tạm thời chưa bàn, cho dù có thể sống tiếp thì cũng chỉ là một kẻ tàn phế không hơn không kém.

Kỳ tài nghìn năm xuất hiện, lại còn là tương lai của Hằng Nhạc Tông, một đệ tử với khả năng thiên phẩm như vậy lại bị Thực Cốt Đan huỷ hoại căn cơ, phế bỏ tu vi toàn thân, điều này đối với một tông môn mà nói là sự mất mát vô cùng to lớn.

Trong Ngọc Nữ Các là bầu không khí im ắng đến kinh người, bầu không khí nặng nề vô hạn.

“Đáng chết’, ở bên vang lên âm thanh rắc rắc và giọng nói phẫn nộ với sự áy náy tột cùng: “Ta phải qua đó, nếu như ta có mặt ở đó thì Thành Côn cũng không dám mưu hèn kế bẩn như vậy với Diệp Thành”.

“Haiz…”

“Khai chiến, phải khai chiến với chúng”, Bàng Đại Xuyên tức tối lên giọng phẫn nộ.

“Đệ có thể im lặng cho ta được không, còn thấy chưa đủ loạn à?”

“Đệ…”.

Rắc! Rắc!

Khi mọi người đang nói chuyện thì cơ thể Diệp Thành vang lên từng tiếng động do xương cốt va chạm vào nhau.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nheo mắt và đưa mắt qua nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.