“Tiểu tử nhà ngươi đúng là không đáng tin gì cả, sao nói chết là chết được chứ”, Tạ Vân cũng cầm bình rượu hồ lô trút xuống đất.
Mấy người bọn họ mặt mày thê lương, lần lượt lấy rượu ra trút xuống đất, không cần nói cũng biết bọn họ đang tế Diệp Thành vì Sở Huyên và Sở Linh trước khi đi tới Chính Dương Tông đã lập kết giới ở Ngọc Nữ Phong, người ngoài không được vào, tất cả mọi người chỉ có thể tế bái Diệp Thành ở dưới chân núi Ngọc Nữ Phong.
Haiz!
Tất cả mọi người đều thở dài.
Bọn họ đều biết Diệp Thành tới nước Triệu thực hiện nhiệm vụ nhưng chưa được vài ngày đã nhận được tin Diệp Thành bỏ mạng, điều này khiến tất cả đều hết sức đau lòng.
“Đi thôi! Đi thôi! Đây có lẽ là số phận trời xanh đã an bài rồi”, Tạ Vân lắc đầu bất lực, hắn là người đầu tiên quay người đi.
Thế nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì một đạo thần hồng rẽ trời, giống như một đạo thần quang bay vào Ngọc Nữ Phong, cứ thế phá đi kết giới của Ngọc Nữ Phong.
“Ấy, Sở Huyên sư thúc”, Tạ Vân sững người.
“Trận so tài tam tông kết thúc rồi sao?”
“Người mà Sở Huyên sư thúc cõng là ai, sao lại…sao lại trông quen như vậy chứ?”, Hùng Nhị gãi đầu.
Ngay sau đó, tứ phương tám hướng của Hằng Nhạc Tông đều có khí tức của kẻ mạnh lan ra, từng bóng hình như trường hồng bay vào Ngọc Nữ Phong, đến cả Từ Phúc, Bàng Đại Hải, Đạo Giới Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3335150/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.