Chương trước
Chương sau
Ngay sau đó, sắc mặt Gia Cát Vũ đột nhiên khó coi thấy rõ: “Thực Cốt Đan”.

“Gia Cát tiền bối, người nói vậy là có ý gì?”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng nhìn Gia Cát Vũ bằng ánh mắt hết sức căng thẳng.

Gia Cát Vũ không trả lời luôn mà hơi nghiêng đầu, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thành Côn đang nhếch miệng cười tôi độc, nói: “Viên linh đan năm vân mà Diệp Thành ăn chính là Thực Cốt Đan chuyên phế đi căn cơ tu vi của con người”.

Nghe lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Thực Cốt Đan, một loại đan dược vô cùng nguy hiểm, có thể nói là loại đan dược bá đạo nhất trong tất cả các loại độc dược. Một khi ăn phải nó thì sẽ bị huỷ hoại gân cốt kinh mạch, xương cốt cũng bị phá huỷ đủ để xoá sạch tu vi của một người. Thực Cốt Đan kịch độc dễ khiến người ta mất mạng ngay lập tức, kể cả những người ở cảnh giới Không Minh cũng khó có thể làm gì khác được.

Vả lại, điều bá đạo hơn cả đó là một khi ăn Thực Cốt Đan vừa bị mất tu vi mà lại không có khả năng tu luyện trở lại.

Hiện giờ cảnh tượng trước mắt mọi người chính là như vậy, không chỉ kẻ mạnh ở tứ phương mà đến cả người của Chính Dương Tông cũng không thể ngờ viên linh đan năm vân Thành Côn đưa ra lại là Thực Cốt Đan.

“Có…có cần phải tàn độc thế này không?”, có quá nhiều người nhìn Thành Côn.

“Là Thực Cốt Đan năm vân, ăn nó vào không khác gì tự sát”.

“Chính Dương Tông cũng thật biết giở trò”.

“Thành Côn”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Dương Đỉnh Thiên mặt mày phẫn nộ gằn giọng, ông ta bay vào hư không tung ra một chưởng về phía Thành Côn. Ông ta sao có thể ngờ nổi Thành Côn là tông chủ một tông lại dám giở trò với một tiểu bối mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên trước mặt bao nhiêu người như vậy. Cơn tức giận này ông ta thực sự không thể kiềm chế lại nổi.

Hừ!

Thành Côn lạnh giọng lật tay tung chưởng.



Rầm!

Hai chưởng giao nhau phát ra âm thanh vô cùng lớn. Hư không vang lên từng tiếng động đinh tai nhức óc, một ngọn núi của Chính Dương Tông sụp đổ cũng vì khí thế mạnh mẽ của cả hai tạo ra khi giao chiến.

“Ngươi mà cũng xứng là tông chủ một tông?”, Phong Vô Ngấn với cơn giận ngút trời chém ra một kiếm sắc lạnh.

Hỗn xược!

Sau tiếng nạt với giọng già nua, một lão già mặc đồ xám xuất hiện trong hư không, lật tay đánh tan kiếm mang của Phong Vô Ngấn, đến cả cơ thể của Phong Vô Ngấn cũng bị đẩy lùi về sau.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, kẻ mạnh của tứ phương hết sức kinh ngạc.

“Nơi này là Chính Dương Tông, muốn chết sao?”, lão già mặc đồ xám lạnh giọng, lão ta xuất hiện trong hư không như một vị vua của thế gian, khí thế mạnh mẽ khiến nhiều người phải run sợ.

Lão ta chính là Chính Dương Tông Thái Thượng Lão Tổ, là chưởng giáo đời trước của Chính Dương Tông, là Ân Trụ – tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.

“Ân Trụ, Chính Dương Tông của ông ức hiếp người quá đáng”, Dương Đỉnh Thiên không tỏ ra sợ hãi, cứ thế nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ xám mà nạt lại.

Ân Trụ liếc nhìn Dương Đỉnh Thiên, lạnh giọng nói: “Dương Đỉnh Thiên, trước khi ra khỏi cửa, Ngọc Dương Tử không dạy ngươi phải biết tôn sư trọng đạo sao? Hay là ngươi căn bản không thèm coi bổn toạ ra gì?”

Nói rồi, khí tức của Ân Trụ lại lên cao phá đi khí tức của Dương Đỉnh Thiên.

Thấy vậy, kẻ mạnh ở tứ phương lại lần nữa run rẩy, thầm nhủ uy lực của Ân Trụ quá lớn, thực lực đã đạt tới mức kinh người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.